- Tới cuộc tranh tài Tân Nhân Vương, ta cũng sẽ đánh ngươi rơi xuống khỏi lôi đài, để cho ngươi biết cái gì là chiến sĩ cường đại thật sự!
Phần Đồ Cuồng Ca nghe người vừa giành thắng lợi đứng trên lôi đài tuyên bố như vậy, hắn lại mỉm cười. Chỉ có người trong học viện mới nói ra những lời như vậy. Nhưng bọn họ căn bản không biết mình ở trong cuộc tranh tài Tân Nhân Vương sẽ gặp phải cường giả như thế nào. Bọn họ căn bản không thể tiếp xúc tới tầng lớp đó.
Tầng lớp như bọn họ sao?
Phần Đồ Cuồng Ca lại thở lại tự giễu cợt chính mình. Ở trong mắt những người này, bản thân mình là tồn tại không đủ cường đại. Như vậy dù mình làm thế nào cũng không đủ tư cách tranh đoạt vị trí vô địch trong cuộc tranh tài Tân Nhân Vương.
Có thể...
Phần Đồ Cuồng Ca ngẩng đầu lên nhìn bầu trời. Nếu như lần này đại ca Phần Đồ Cuồng Khiếu cũng có thể dự thi, có lẽ còn có khả năng tham dự tranh đoạt vị trí này?
- Ai da? Đây không phải là chiến sĩ bình thường được gọi là Phần Đồ Cuồng Ca của thế gia Chiến Thần sao?
Hoắc Nhĩ Thiết đứng trong đám người xem chiến ở bên dưới lôi đài đã phát hiện ra thân ảnh của Phần Đồ Cuồng Ca. Hắn với thân thể cường tráng gạt ra những bạn học khác đang đứng bên cạnh ra, đi về phía Phần Đồ Cuồng Ca:
- Thế nào, lần trước bị ta đánh thương, dưỡng thương trong suốt thời gian dài như vậy mới khỏe được sao?
- Không thể nào? Cho tới bây giờ, thế gia Phần Đồ đều nổi tiếng là những khung xương cứng.
Có Hoắc Nhĩ Thiết chiến sĩ huyết mạch Bạo Hùng ở đây, gần như đều có chiến sĩ huyết mạch rắn hổ mang Lợi Lợi Trát Qua tồn tại. Trong giọng nói của hắn có phần gay gắt:
- Nhìn chung trong lịch sử của các chiến sĩ, người của thế gia Phần Đồ không phải đều bị chiến sĩ huyết mạch đánh gãy xương vô số lần? Ngươi nói xem là tại sao? Phần Đồ Cuồng Ca?
- Tại sao lâu như vậy ngươi mới đến đây? Chẳng lẽ ngươi bị ta đánh thương tới mức vỡ mật rồi sao? Tinh thần ngươi sẽ không yếu ớt như vậy chứ? Hoắc Nhĩ Thiết và Lợi Lợi Trát Qua một xướng một họa nói:
- Chỉ có điều cũng khó nói. Phần Đồ Cuồng Khiếu không phải cũng bởi vì bị ca ca ta đánh bại, nên đột nhiên mất tích sao? Thời điểm xuất hiện lần nữa, cả người đều phát điên rồi sao?
Cái tên Phần Đồ Cuồng Khiếu giống như một ma chú, trong nháy mắt khiến Phần Đồ Cuồng Ca trước sau luôn bình tĩnh, trong lòng chợt cảm thấy đau nhói.
Phần Đồ Cuồng Ca đã từng nhìn thấy quá nhiều trận chém giết, từng nhìn thấy quá nhiều cường giả. Thực lực của hắn cũng không ngừng tăng lên. Hắn đã sớm lười để ý tới lời khiêu khích của Hoắc Nhĩ Thiết.
Cho dù lần trước ở trên lôi đài của trường học, hắn đã chiến sĩ huyết mạch này đánh gục, nhưng hắn cũng không để ý tới.
Không vì nguyên nhân gì khác! Phần Đồ Cuồng Ca biết hiện tại mình đã cường đại hơn so với đối phương. Mục tiêu của chính mình hẳn phải là đối phương có thực lực cao hơn, mà không phải là giao đấu với chiến sĩ huyết mạch như Hoắc Nhĩ Thiết.
Nhưng có một số việc, cũng không phải nói bỏ qua là có thể bỏ qua.
Chí ít, chuyện của Phần Đồ Cuồng Khiếu chính là một cái gai trong lòng của Phần Đồ Cuồng Ca. Bởi vì một đêm trước khi giao đấu, ca ca của Hoắc Nhĩ Thiết đã giở thủ đoạn, khiến Phần Đồ Cuồng Khiếu sớm bị thương không cách nào phát huy ra được thực lực mạnh nhất mới bị hắn đánh bại.
- Cuồng Ca, ta chẳng qua chỉ thua một trận mà thôi. Bọn họ đã giở thủ đoạn. Nhưng điều đó thì tính làm gì? Vẫn là ta không đủ mạnh! Nếu như ta đủ mạnh mẽ, bọn họ giở thủ đoạn gì đi nữa cũng không có tác dụng. Đệ nói có đúng không? Cường đại, khiến mình cường đại đến mức đối phương có giở thủ đoạn cũng không có tác dụng, chính là đệ đã thành công.
Phần Đồ Cuồng Ca còn nhớ rõ, khi đó mình còn rất nhỏ, vào đêm trước khi ca ca Cuồng Khiếu rời đi, ca ca đã ở bên cạnh mình. từng nói với mình những lời như vậy.
Từ đó về sau, ca ca Cuồng Khiếu đã mất tích. Thời điểm ca ca xuất hiện một lần nữa, toàn thân tóc tai rối bời, trong mắt đầy vẻ tuyệt vọng. Người dường như đã hoàn toàn phát điên, ai cũng không nhận ra. Cuối cùng ca ca bị nhốt ở trong địa lao, không cách nào nhìn thấy ánh mặt trời, không cách nào hít thở, sống trong bầu không khí tự do.
Tất cả những điều này... Tất cả những điều này đều nhờ có anh cả của Hoắc Nhĩ Thiết ban tặng!
- Ta vẫn cho rằng, ai phạm sai lầm, người đó tới chịu trách nhiệm, mà không phải là đệ đệ của hắn hoặc là những thân khác tới chịu trách nhiệm. Nhưng hiện tại xem ra ta đã nhầm...
Trong ánh mắt bình tĩnh của Phần Đồ Cuồng Ca đột nhiên trở nên sắc bén lạnh lẽo khác thường:
- Nếu ngươi cảm thấy vinh quang vì ca ca ngươi đã giở thủ đoạn, nếu ngươi dám nói ca ca ta, như vậy ngươi nên chuẩn bị tốt tâm lý, chịu trách nhiệm đối với sai phạm của ca ca ngươi! Trước khi đánh bại ca ca ngươi, trước hết ta sẽ lấy về chút lợi tức từ trên người ngươi đã.
- Đánh ta? Ngươi muốn đánh với ta sao?
Hoắc Nhĩ Thiết cười, thân thể liên tục run rẩy. Đôi môi dày của hắn trề ra đến mức lớn nhất:
- Ngươi không ngờ lại lựa chọn muốn đánh nhau với ta? Đầu óc ngươi bị hỏng rồi sao? Da lại ngứa sao? Sau khi vết sẹo lành, ngươi lại quên đau? Ngươi đã quên mất lần trước ta đã đánh ngươi khiến ngươi giống như một con chó chết thế nào sao? Ngươi đã quên mất lúc đó ngươi đã quỳ rạp trên mặt đất nôn ra nước vàng thế nào sao?
Phần Đồ Cuồng Ca chậm rãi cúi đầu đi về phía lôi đài. Trên người hắn tản ra một loại uy thế nói không nên lời. Theo bản năng, những học viên đang đứng phía dưới lôi đài, chắn ở phía trước hắn đều tránh về hai bên, nhường đường cho hắn.
Bọn họ không dám có bất kỳ sự tiếp xúc nào với hắn, giống như chỉ cần tiếp xúc một chút sẽ bị một con mãnh hổ đột nhiên lao tới nuốt trọn!
Mấy ngày nay, Phần Đồ Cuồng Ca ở bên cạnh Càn Kính không có bất kỳ biểu hiện sự cường đại nào. Nhưng điều đó không có nghĩa hắn thật sự là người yếu. Người có thể sống sót sau vô số trận tử chiến, bản thân điều đó chính là một tượng trưng cho thực lực.
Không phải Phần Đồ Cuồng Ca không đủ cường đại, mà là đám người Đoạn Phong Bất Nhị quá cường đại, cho nên mới khiến Phần Đồ Cuồng Ca có vẻ như rất yếu mà thôi.
Sát khí?
Các học viên đứng xem chiến ở xung quanh đã từng đi tham quan chiến trường Nhân Ma các nơi, thậm chí tận mắt nhìn thấy các học viên tranh đấu. Bọn họ vẫn cho rằng mình đã luyện được sát khí. Nhưng so với khí tức hùng hậu, thảm khốc, đầy vẻ đẫm máu, chết chóc tản ra từ trên người Phần Đồ Cuồng Ca, thậm chí ngay cả tư cách tức giận sợ rằng cũng không đủ.
Sát ý giống như đao, sát khí giống như kiếm!
Các học viên chỉ lui về phía sau, tránh ra cho hắn một con đường rộng tới mức một hai chiếc xe ngựa chạy song song cũng có thể đi qua, giống như thông đạo cho hoàng giả đăng cơ vậy. Phần Đồ Cuồng Ca thoải mái kiên định chậm rãi đi lên lôi đài.