Lộ Tây Pháp Lưu Thủy ngơ ngác nhìn Ám Ma Khải rớt dưới đất, hoa văn phồn ảo toát ra bí ẩn nhưng không phá hỏng mỹ cảm, dù là người ánh mắt hạn hẹp khi thấy khôi giáp này cũng cảm nhận được uy thế và lực lượng phát ra từ Ám Ma Khải.
Uy thế quân lâm thiên hạ! Giống như chỉ có hoàng đế mới có tư cách mặc nó.
- Ám Ma Khải... Ám Ma Khải...
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy từng bước một đi hướng Ám Ma Khải, người run rẩy vì hồi hộp.
- Ngươi biết không? Vì có được ngươi mà ta trả giá một con mắt...
- Không chỉ thế...
Bụng Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đau nhói, một cây trường kiếm băng mỏng từ sau lưng xuyên thủng trước bụng, máu dọc theo mũi kiếm run run chảy xuống đất.
- Lạp Pháp Nhĩ!
Trong mắt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy giây lát đã hoàn thành sao sáu cánh, nàng quay người bắn hướng ma võ sĩ huyết mạch Huyết Bức sau lưng mình.
- Ngươi dám phản bội ta!
Ngọn lửa cực nóng bắn thủng lỗ sâu trên vách tường nhưng không trúng ma võ sĩ huyết mạch Huyết Bức có sở trường tốc độ.
- Phản bội người?
Đôi tay Lạp Pháp Nhĩ ôm Ám Ma Khải, nở nụ cười lạnh băng:
- Từ trước giờ ta không trung thành với ngươi thì nói gì phản bội? Cho ngươi bản đồ bởi vì chỉ có máu của hoàng tộc Lộ Tây Pháp mới mở ra mật thất ẩn giấu.
- Ngươi...
Hủy Diệt Ma Nhãn của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bắn vào Ám Ma Khải, lực xung kích mạnh mẽ chấn Lạp Pháp Nhĩ liên tục lùi dán vào vách tường.
- Ta làm sao? Ám Ma Khải đúng là đồ tốt.
Lạp Pháp Nhĩ giữ Ám Ma Khải ra mặc trên người, vật kim loại mềm màu đen như sống lại điên cuồng đâm vào người Lạp Pháp Nhĩ, chớp mắt đã ở trong người gã.
Ngay sau đó, đấu khí phun trào từ người Lạp Pháp Nhĩ, Phục Ma thất chiến thăng lên Phục Ma bát chiến rồi từ Phục Ma bát chiến kéo lên đỉnh Phục Ma cửu chiến.
Đấu khí bỗng nhiên bùng nổ, một chuỗi tiếng xương kêu răng rắc như hạt đậu phát ra từ người Lạp Pháp Nhĩ, đôi mắt đục từng chút một biến sáng sủa, không còn đục ngầu mà là đôi mắt đen sáng ngời.
- Quả... Quả nhiên!
Lạp Pháp Nhĩ hưng phấn nhìn đôi tay mình:
- Quả nhiên đúng như lời đồn, Ám Ma Khải có năng lực đặc biệt. Ta... Ta nhìn thấy rồi, ta không còn là người mù! Công chúa... nàng đẹp lắm, thật quyến rũ, nàng còn trinh đúng không?
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn vẻ mặt cuồng nhiệt vặn vẹo của Lạp Pháp Nhĩ, lòng dâng lên nỗi sợ, bản năng lùi một bước.
- Đúng vậy. Nàng là xử nữ!
Mặt Lạp Pháp Nhĩ nhăn vặn vẹo dữ tợn, đôi mắt sáng ngời bắn ra dục vọng trần trụi.
- Thập công chúa của ma tộc, Lộ Tây Pháp Lưu Thủy! Bên ngoài đồn là dâm nữ thế nhưng còn trinh! Ha ha ha ha ha ha! Tốt, quá tốt, hãy để ta làm nàng một lần, không uổng phái cái tên dâm nữ của nàng!
Khí lạnh thấu xương đóng băng tim Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, sợi tơ đen mỏng nhanh chóng hoàn thành sao sáu cánh trong con ngươi, Hủy Diệt Ma Nhãn có thể hủy diệt tất cả lại bắn ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Trúng mục tiêu rồi!
Người Lạp Pháp Nhĩ đập vào vách núi sau lưng, gã vẫn lạnh lùng cười:
- Nàng bắn ta? Ha ha ha ha ha ha! Nàng bắn ta? Mới rồi nàng bắt ta hai lần, lát nữa lão tử sẽ bắn nàng hai mươi lần! Tới đây!
Vách tường để lại cái bóng, Lạp Pháp Nhĩ đã xuất hiện ở trước mặt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, một gú lên gối thúc vào bụng nàng.
Đầu là Phục Ma cửu chiến nhưng thực lực hoàn toàn khác nhau. Ám Ma Khải không chỉ tăng cao đấu khí của Lạp Pháp Nhĩ mà còn có thân thể của gã.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy không kịp phản kích hay né tránh, bụng đau nhói, nàng văng ra xa.
Xẹt xẹt xẹt xẹt xẹt!
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy văng ra ngàoi, y phục vỡ vụn, trang phục Chiến Sĩ dán sát người đã không thể che đi cảnh xuân. Hai gò bồng đào to như bánh bao nhảy ra khỏi lớp vải.
- Ngươi...
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nằm dưới đất, há mồm hộc máu, mắt liếc trâm cài tóc màu bạc rơi dưới chân Lạp Pháp Nhĩ.
Rắc!
Lạp Pháp Nhĩ giẫm lên trâm cài, lạnh lùng cười:
- Đây là ma đạo khí giữ mạng của nàng đúng không? Giống như ma đạo khí của Chiến Sĩ huyết mạch Tinh Linh Vương hôm đó. Tiếc rằng nàng không lợi dụng nó cho tốt. Lưu Thủy công chúa ơi Lưu Thủy công chúa.
Lạp Pháp Nhĩ từng bước một tới gần Lộ Tây Pháp Lưu Thủy:
- Ta rất lấy làm lạ rốt cuộc nàng là nữ ma như thế nào? Tại sao chưa từng giải thích? Nhiều ma đều nói nàng bán đứng tỷ tỷ Vưu Na Lạp đầu vào thái tử điện hạ, chuyện này người khác không biết nhưng ta thì biết.
- Là ngươi?
Một tay Lộ Tây Pháp Lưu Thủy che ngực, tay kia chống đất gượng dậy, sợ hãi trong mắt biến thành hung tợn:
- Là ngươi làm có đúng không?
- Đúng vậy. Là ta làm.
Lạp Pháp Nhĩ từ từ giang đôi tay như hưởng thụ tiếng vỗ tay vô hình từ bốn phía.
- Ta vốn chính là ma của thái tử điện hạ! Nhưng ta không hiểu rõ ràng là ngươi bảo vệ Vưu Na Lạp công chúa, khiến nàng đến bây giờ còn giữ thân thể trong trắng nhưng tại sao không bác bỏ tin đồn? Mặc kệ người ta tát nước bẩn vào người của ngươi?
- Bởi vì...
Oán hận trong mắt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy bị Hủy Diệt Ma Nhãn thay thế, tia sáng cực nóng rít gào bay hướng đầu Lạp Pháp Nhĩ, chỗ đó không có Ám Ma Khải bảo hộ.
- Bởi vì chỉ có làm như vậy ta mới tìm ra hung thủ hại tỷ tỷ của ta, sau đó giết chết hắn!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vách núi to lớn lắc lư, lại một cái hố đen sâu thẳm, quanh hố toát ra nhiệt độ cao, tia sáng xuyên thủng đầu Lạp Pháp Nhĩ nhưng không giết chết gã.
Tàn ảnh!
Khóe mắt Lộ Tây Pháp Lưu Thủy co giật. Nếu không phải thiếu con mắt phải thì Hủy Diệt Ma Nhãn không cần thời gian chuẩn bị, có thể đánh trúng tên khốn này!
- Vô dụng, vô dụng...
Lạp Pháp Nhĩ khập khiễng từng bước đi tới.
- Lưu Thủy thân mến, ta thiếu một chân vì nàng, nàng bị ta vùi dập mấy lần cũng xem như bồi thường rồi đi? Yên tâm, nữ ma nào được ta ngủ thì...
Kít!
Trong đại sảnh đột nhiên vang tiếng sấm chói tai, sát ý đậm đặc như thủy triều tràn ngập cả căn phòng, mũi tên mạnh mẽ mang theo khí lưu xoay tít cắm vào tim Lạp Pháp Nhĩ.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Kình tiễn đột nhiên nổ vì bị lực lượng đấu khí trùng kích, mấy miếng gỗ vụn bay tứ tung. Lạp Pháp Nhĩ ngả ngửa bay hướng mật thất, đập mạnh vào vách tường, đụng rớt nhiều hòn đá lăn.
-... đều sẽ không thể rời khỏi ngươi, yêu ngươi, cả ngày muốn ngươi đè đúng không?
Tay Càn Kình kiềm dây cường cung còn đang rung rung.
Càn Kình nhíu mày nói:
- Những lời của ngươi giống như đối thoại của người xấu mà Ngâm Du Thi Nhân kể. Trước kia mỗi lần ta nghe thấy đối thoại kiểu này sẽ nghĩ sao kẻ xấu ngu quá vậy? Néu dám làm chuyện xấu thì cứ làm ngay đi, dông dài nửa ngày rồi bị phe yếu thế lật ngược thế cờ, xử đẹp.
- Đúng rồi, đúng rồi.
Đoạn Phong Bất Nhị vẻ mặt trầm trọng công nhận:
- Ta cũng có đọc mấy câu chuyện Ngâm Du Thi Nhân viết, ta thấy đúng là đồ ngu, không ngờ thật sự có kẻ xấu như vậy. Không lẽ Ngâm Du Thi Nhân thật sự gặp chuyện buồn cười như thế sao?