La Đức có một cảm giác, có thể chiến sĩ Hàng Ma đầu tiên của trong hệ ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan chính là Càn Kình học viên được mình coi trọng nhất! Chỉ cần khuyên bảo viện trưởng keo kiệt, lấy số lượng đấu thạch còn lại không nhiều ra, hô trợ cho Càn Kình, như vậy hắn thật sự sẽ có cơ hội đột phá, trở thành chiến sĩ Hàng Ma, trở thành học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan khiến tất cả mọi người không thể khinh thường!
La Đức nghĩ đến loại khả năng này, trên mặt vô cùng vui sướng:
- Sắp đến cuộc thi rồi. Những ngày kế tiếp cũng không cần học gì mới. Ngươi thường ngày học tập rất nghiêm túc. Cho dù không lên lớp ôn tập, thi viết hắn cũng không có bất cứ vấn đề gì. Lãng phí thời gian vào những thứ này, còn không bằng đi thăm người kia nhiều một chút, cũng tiện mau chóng khiến bản thân thăng cấp. Được rồi! Ta cho ngươi giấy phép nghỉ đặc biệt. Mấy ngày trước khi thí luyện này, ngươi tạm thời không cần đi học. Môi ngày cứ đi tới nhà người đó là được rồi.
Càn Kình đang phiền não vì không tìm được thời gian để rèn một thanh Đấu Binh hoàn toàn của riêng mình trước khi thí luyện. Hiện tại vừa nghe được La Đức nói vậy, hắn lập tức cười đáp ứng.
La Đức mỉm cười nhìn theo bóng dáng Càn Kình chạy tập thể dục, trong lòng không nhịn được thầm cảm thấy sảng khoái. Học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan, sẽ có một chiến sĩ Hàng Ma! Hai năm sau, học viện ma pháp và chiến sĩ Áo Khắc Lan lần đầu tiên có thể thật sự có tư cách này, khiêu chiến với học viện của chiến sĩ huyết mạch.
Keng keng... Keng keng...
Sáng sớm, ở cửa hàng rèn Phất Lan Lâm liên tiếp vang lên tiếng rèn sắt vang vọng trong hậu viện của cửa hàng rèn dường như còn đang ngủ say.
Phất Lan Lâm dụi mắt lờ đờ buồn ngủ đẩy cửa phòng đi ra, vẻ mặt không vui muốn xem, rốt cuộc là ai sáng sớm không nghỉ ngơi thật tốt, đã bắt đầu làm việc như vậy. Nhưng hắn bị tình cảnh trước mắt làm chấn động ngây người tại chô.
Càn Kình! Người có kỹ thuật rèn cao nhất cửa hàng rèn Phất Lan Lâm hiện nay, trong tay cầm búa rèn sắt, hết sức chăm chú phân cao thấp với mấy phôi sắt.
Phất Lan Lâm từ chưa từng thấy vẻ mặt Càn Kình nghiêm túc như vậy. Cho dù là thời điểm mấy ngày hôm trước khi hắn rèn tinh sắt bát cấp cũng không có vẻ nghiêm túc như vậy.
Ánh sáng mặt trời chiếu nghiêng ở trên người Càn Kình, Phất Lan Lâm bông nhiên cảm giác trong mắt xuất hiện ảo giác. Dường như người đứng ở trong sân đang vung búa rèn không phải là Càn Kình còn trẻ tuổi, mà là pho tượng thần rèn Áo Duy Lam dựng ở trước cửa nghiệp đoàn thợ rèn!
Trong phút chốc, Phất Lan Lâm cảm giác hình như là thần rèn Áo Duy Lam không biết sống chết từ lâu, xuất hiện ở trong cửa hàng rèn nho nhỏ của mình, đang nói và làm mâu cho mình biết cái gì mới là nghệ thuật rèn!
- Chuyện này...
Phất Lan Lâm dùng sức dụi mắt, lại nhìn Càn Kình rèn, giật mình khiến cằm thiếu chút nữa trật khớp, miệng mở lớn đến mức có thể trực tiếp nuốt một quả táo.
Một miếng phôi sắt được nung đỏ, lại thêm một phôi sắt nung đỏ, miếng thứ ba... miếng thứ tư... miếng thứ mười...
Từng miếng phôi sắt nung đỏ được đặt lên trên đe sắt, sau đó bị búa rèn sắt trong tay Càn Kình đánh xuống, ép chúng lại với nhau. Trong lúc búa đánh xuống, tia lửa văng ra khắp nơi, khiến tạp chất trong phôi sắt này chấn động bắn ra.
Mười phôi sắt, nếu như chồng chất lại cùng một chỗ phải có thể tích lớn mới đúng. Nhưng Phất Lan Lâm phát hiện sau khi bị Càn Kình dùng búa đánh xuống kích thước của mười phôi sắt ép lại với nhau, không ngờ hiện tại dường như còn ít hơn so với một phôi sắt.
- Chuyện này... Sao có thể như vậy được?
Cơ mặt Phất Lan Lâm co rúm:
"... Cho dù là chế tạo một tinh sắt thập cấp, tuyệt đối cũng không có khả năng sử dụng nhiều phôi sắt như vậy, còn duy trì kích thước nhỏ như vậy.
Càn Kình không chú ý tới sự tön tại của Phất Lan Lâm. Tất cả tinh thần lực của hắn đều tập trung vào phôi sắt trước mắt. Trong lúc đó phương pháp hít thở rèn sắt được vận dụng. Hơi nóng không ngừng sôi trào. Lối đánh búa cổ quái rất nhanh đã loại bỏ tạp chất trong phôi sắt
Trong cửa hàng rèn Phất Lan Lâm không có khoáng băng sắt trăm năm như thợ rèn Bố Lai Khắc đã nói tới. Thậm chí không có kim loại đắng cấp khác thường nào đó. Ở đây, hầu như chỉ là loại quặng sắt rất bình thường mà thôi.
Nếu không có được kim loại kỳ lạ, vậy trước tiên sử dụng những quặng sắt thông thường, rèn một thanh Đấu tinh của riêng mình!
Càn Kình xác định mục tiêu một đường rèn sắt tinh, mới phát hiện hóa ra sử dụng những quặng sắt rất thông thường, thậm chí ngay cả quặng sắt cao cấp cũng không có khả năng từ quặng sắt chế tạo ra sắt tinh. Đó cũng là một chuyện đặc biệt phiền phức.
Trăm cân hóa một! Càn Kình đánh trăm cân gang, rèn ra sắt tỉnh lại chỉ có một cân mà thôi! Đây không phải là trăm cân quặng sắt rèn ra một cân sắt tinh, mà là tinh luyện quặng sắt thành gang, nguyên liệu đã có thể dùng để làm cái cuốc, liêm đao, thậm chí đao kiếm. Không ngờ trăm cân gang mới có thể đổi được một cân sắt tinh.
Thời gian một buổi sáng sớm ngắn ngủi, tất cả thợ rèn ở cửa hàng rèn Phất Lan Lâm đều không làm việc. Tất cả mọi người khiếp sợ đờ ra nhìn Càn Kình đang hết sức chăm chú rèn sắt. Từ trước tới nay bọn họ chưa từng thấy số lượng quặng sắt tiêu hao một cách đáng sợ như vậy. Gần nghìn cân gang chỉ trong thời gian một buổi sáng sớm, lại bị tiêu hao không còn một mảnh!
Nếu như không phải chính mắt thấy được, mà nghe người khác kể ra chuyện như vậy, Phất Lan Lâm nhất định sẽ hoài nghi đối phương chưa tỉnh ngủ hoặc là đang nói khoác. Trên đời này làm sao có thể có người biến hơn một nghìn cân gang, thành gần mười một cân tinh sắt cao cấp? Đây là đang rèn quặng sắt sao? Hay là đang ăn quặng sắt?
Phất Lan Tây vân cảm thấy, mình thân cao thể tráng, tuy rằng kỹ thuật rèn ở trong cửa hàng rèn không tính là đệ nhất, nhưng khả năng chịu đựng rèn sắt nhất định là mạnh nhất! Phần tự hào này trước đó không lâu đã biến mất.
Trong thời gian một buổi sáng, Càn Kình chỉ làm mấy chuyện, thêm than lửa, điên cuồng kéo ống bê, sau đó chính là liên tục vung búa sắt thật lớn liên tục đối phó với đống quặng sắt.
- Mười một cân sắt tinh...
Càn Kình vui vẻ đặt miếng sắt tinh mới rèn xong xuống, đưa tay đi lấy thêm gang sắt. Năm ngón tay hắn bông nhiên chộp vào khoảng không. Lúc này hắn mới phát hiện ra, núi gang bên cạnh mình đã sớm không còn gì nữa.
- Không còn nữa sao?
Càn Kình nhìn nơi để gang sáng sớm còn như ngọn núi nlìỏ, hiện tại không ngờ đã hoàn toàn không còn, khẽ cau mày. Bông nhiên hắn nhớ ra số nguyên liệu này đều là của cửa hàng rèn Phất Lan Lâm dùng để làm ăn.