Ước Hàn vừa lòng nhìn phản ứng của Bích Lạc. Có lẽ thực lực đám Chiến Sĩ này không quá mạnh nhưng sau lưng quân thủ thành là Chân Sách hoàng triều, dù có là Hồng Lưu Chiến Bảo, người Chiến Tranh Chinh Phạt học viện cũng phải tuân theo luật pháp Chân Sách hoàng triều.
Trong thành nhỏ vắng vẻ có lẽ Chiến Sĩ cường đại có được đặc quyền trong nhiều điều luật pháp nhưng đây là thành phố lớn Vĩnh Lưu thành! Ước Hàn cười nhạt, dù có là hội trưởng Hồng Lưu Chiến Bảo như Mộc Quy Vô Tâm cũng phải ngoan ngoãn tuân theo quy tắc.
- Ngươi, bây giờ ta nghi ngờ ngươi là thám tử Ma tộc, nâng mũ lên để bản tướng nhìn bộ dạng của ngươi!
Ước Hàn hếch cằm, thái độ từ trên cao nhìn xuống Bích Lạc.
Ước Hàn nói:
- Làm ngay!
Bích Lạc lại rúc vào sau lưng Càn Kình, rụt rè đáp:
- Ta... Ta là đệ tử năm nhất ma pháp hệ của Chiến Tranh Chinh Phạt học viện, Bích Lạc. Đây... Đây là thẻ đệ tử của ta...
Ước Hàn nhìn bàn tay trắng mịn vươn ra từ trường bào ma pháp, mắt sáng lên, khóe môi nhếch cao. Không lẽ đây là nữ nhân nghe đồn lọt vào mắt xanh tiểu thiếu gia của thành chủ đại nhân? Được rồi, hôm nay mượn cơ hội dạy dỗ Chiến Sĩ trẻ tuổi tên Càn Kình, cho hắn biết tại Vĩnh Lưu thành này ai mới là trời thật sự!
- Thẻ đệ tử?
Ước Hàn bỗng giơ tay hất thẻ đệ tử trong tay Bích Lạc, quát:
- Làm sao ta biết đây không phải là giả? Nâng mũ...
Bộp!
Giữa đường cái yên lặng một thanh âm trong trẻo như tiếng tát tai vang lên, người dâng đi ngang ngạc nhiên nhìn. Cổ tay Ước Hàn Chiến Sĩ đội trưởng định tát người bị nam Chiến Sĩ trẻ tuổi che trước mặt nữ Ma Pháp Sư bắt lấy, thanh âm trong trẻo vừa rồi là cổ tay hai người va chạm nhau.
- Ngươi...
Hai chân mày rậm thô như quân nhân của Ước Hàn nhướng cao, đôi mắt kiêu ngạo hung tợn tràn ngập khó tin. Chiến Sĩ trẻ tuổi biết hắn đang làm gì không? Hắn điên sao? Dám can đảm cản Chiến Sĩ thủ thành xử lý công vụ? Nếu làm như vậy thì...
Trong đôi mắt kinh ngạc của Chiến Sĩ đội trưởng dần lộ tia cười dữ tợn. Chiến Sĩ trẻ tuổi này còn quá trẻ, không biết hắn làmn hư vậy có hậu quả gì. Hắn làm điều này nói nhỏ là ngăn cản Chiến Sĩ thủ thành làm công việc, nói lớn thì chỉ cần chỗ dựa sau lưng Ước Hàn lớn là có thể chụp mũ Càn Kình tạo phản.
- Tiểu tử, ngươi biết chính mình đang làm gì sao? Ngươi...
- [Quy tắc Chiến Sĩ] có nói trách nhiệm thứ nhất của Chiến Sĩ là bảo vệ người bên cạnh mình, bảo vệ mỗi một thành viên trong Chân Sách hoàng triều.
Càn Kình nắm chặt cánh tay Ước Hàn muốn vùng thoát.
Càn Kình nói:
- Ngươi là Chiến Sĩ, cho dù đang làm việc cũng không nên mất lịch sự với công dân Chân Sách hoàng triều như vậy, huống chi nàng là một Ma Pháp Sư. Đừng quên chiến hữu bên cạnh đáng giá tin cậy nhất, sau lưng yên tâm nhất của Chiến Sĩ chúng ta trên chiến trường là Ma Pháp Sư! Ma Pháp Sư là bằng hữu của Chiến Sĩ, ngươi đối xử với bằng hữu như vậy sao?
- Ngươi...
Ước Hàn muốn nghẹt thở, bề ngoài thì Chiến Sĩ trẻ tuổi này không khôn khép nhưng nói năng lôi ra đạo lý, khí thế áp chế người khác.
Dân chúng đi ngang qua ngơ ngác nhìn Càn Kình. Tiểu tử này to gan hay điên rồi? Dám động tay động chân với Chiến Sĩ đội trưởng trong Chiến Sĩ thủ thành? Tiêu, tiêu rồi, lát nữa Chiến Sĩ đội trưởng tức giận vùng tay ra sẽ tìm cớ nói thanh niên này chống đối không chịu kiểm tra, đánh gãy tay chân của hắn.
Ước Hàn vùng mạnh muốn giật cánh tay ra nhưng phát hiện có dùng sức cỡ nào thì bàn tay Càn Kình như ngọn núi lớn đè ép gã không thể nhúc nhích.
Không lẽ tiểu tử này có huyết thống dã man nhân? Ước Hàn hít sâu. Hôm nay ta không thể xử lý đệ tử nhà ngươi sao? Cho dù ngươi có là Đệ tử Chiến Sĩ cao đănge Chiến Tranh Chinh Phạt học viện thì sao? Trừ phi ngươi là Chiến Sĩ huyết mạch, nếu không thì đệ tử năm nhất nhà ngươi cùng lắm có sức khỏe làm sao đấu lại ta?
Hàng Ma ngũ chiến!
Tóc Ước Hàn bỗng dựng đứng, đấu khí hỗn hợp đấu tâm, khí thế giận dữ thô bạo bùng nổ khiến bình dân bàng quan có cảm giác ở trong rừng gặp mãnh thú, có tảng đá lớn đè ngực.
Thật là lợi hại! Đây chính là thực lực của Chiến Sĩ đội trưởng sao? Các bình dân đứng xem nuốt nước miếng. Đáng sợ, đáng sợ quá! Chiến Sĩ trẻ tuổi xui xẻo rồi.
Hai mươi mấy Chiến Sĩ quay quanh xe ngựa khóe môi cong lên nụ cười nhạt. Chiến Sĩ đội trưởng chính là Chiến Sĩ Hàng Ma ngũ chiến, nếu không là hỗ trợ của nhị phu nhân thành chủ thì đã sớm làm tướng quân thủ thành tiểu thành thị hẻo lánh Áo Khắc Lan, sống càng thoải mái hơn. Hôm nay tiểu tử này toi đời!
Hàng Ma ngũ chiến!
Cánh tay Ước Hàn giật mạnh ra sau, bàn tay kia nắm chuôi đao bên hông, đao mang sáng chói bắn ra từ vỏ đao.
Chặt một tay của tiểu tử này xuống, chắc nhị phu nhân sẽ cho ta phần thưởng hậu hĩnh đi? Mắt Ước Hàn lóe tia độc ác, có lẽ gã sẽ được đề bạt làm thủ tịch hỗ trợ?
Động đao? Đuôi mày Càn Kình nhướng lên, đấu tâm vạn chuyển nhanh bùng nổ lên đến Tru Ma nhất chiến, năm ngón tay lại bóp mạnh.
Răng rắc!
Lớp kim loại phủ trên miếng bao tay hõm xuống, xương tay... Vang một chuỗi tiếng xương gãy giòn vang.
Đau, đau thấu óc, đau nhức hơn xa đao chém, rìu chém. Khuôn mặt đầy chiến ý của Ước Hàn vặn vẹo vì đau đớn, như một nghệ thuật đại sư bỗng nổi linh cảm vẽ bức tranh trừu tượng.
Trong khoảnh khắc Ước Hàn nghi ngờ cánh tay của gã không phải bị người bóp gãy mà là bị vũ khí cùn nh thiết chùy đập nát.
Đây là...?
Da đầu mọi người tê dại, khó tin nhìn chuyện xảy ra trước mắt. Chiến Sĩ đội trưởng Ước Hàn cường đại vậy mà bị người bóp gãy cánh tay! Quan trọng nhất là thanh niên này đánh Chiến Sĩ thủ thành ngay bên đường? Hắn có biết hắn đang làm cái gì không? Chiến Sĩ xung quanh có giết hắn ngay tại chỗ cũng sẽ không bị xử phạt.
Đám binh sĩ nghe tiếng xương gãy quen thuộc, không thể tin vào mắt mình. Sao có thể? Sao có thể??? Ước Hàn đội trưởng thua Chiến Sĩ trẻ tuổi? Chiến Sĩ trẻ tuổi bị điên sao? Hắn dám ra tay? Hắn... Muốn chết!
Ước Hàn tru lên:
- A!!!!
Trán Ước Hàn ướt đẫm mồ hôi lạnh, ngẩng đầu nhìn hai Cung Nỗ Thủ đứng gần đó, rống to:
- Các ngươi còn nhìn cái gì? Giết hắn! Giết hắn cho ta! Ta chịu toàn bộ trách nhiệm!
Hai Cung Nỗ Thủ lập tức tỉnh táo khỏi cơn giật mình, mọi người đều là Chiến Sĩ từng đi chiến trường nhân ma, sớm nhìn quen chết chóc và tàn phế. Mắt hai Cung Nỗ Thủ nheo lại nhắm nỗ tiễn hướng Càn Kình.
Giết ta?
Con ngươi Càn Kình co rút, ý thức đấu tâm chuyển động, cảm nhận mỗi một chút khí lưu trong không gian cách thân thể năm thước. Giống như người Càn Kình mọc đầy mắt, bất cứ gió thổi cỏ lay trong bán kính năm thước đều không tránh khỏi mắt hắn, bao gồm ngón tay đặt trên cần gạc cung nỗ của hai Cung Nỗ Thủ.
Không cần ngón tay hoạt động, chỉ cần cơ tay hơi thay đổi thì không khí sẽ truyền đến ngay, đó chính là năng lực cảm giác của ý thức đấu tâm.