Càn Kình chém một đao cũng không ngừng tay. hai cổ tay vừa chuyển, lại trở tay dùng Trảm Mã Đao vung lên. Trên không trung lưu lại một đường quang ảnh ngân sắc.
- Tám kích chém cây?
Lôi Địch nhẹ nhàng lắc đầu:
- Khí thế kia, chém như vậy còn không bằng nói nó giống như là trảm kỹ chặt núi của chiến sĩ. Chỉ có điều, tiểu tử này là chiến sĩ của học viên sơ cấp, cho dù là chiến sĩ cửu cấp, chỉ sợ cũng chưa từng học qua chặt núi mới đúng. Trừ phi, trước đây hắn thật sự đã từng tòng quân, học được chặt núi trong quân đội.
Càn Kình đùa bỡn xong một bộ tám kích chém cây, đấu lực trong cơ thể sôi trào, mơ hồ giống như đã đến giới hạn, lại giống như chỉ cách đột phá tiến vào chiến sĩ thập cấp một khoảng rất xa, cả người có một cảm giác ngâm mình ở trong lồng hấp.
Loại cảm giác này tới nhanh đi cũng nhanh, Càn Kình tiếc nuối nắm chặt nắm đấm. Trước đây mỗi ngày tiến vào thế giới vô tận đều có thể khiến đẳng cấp đấu lực thăng cấp. Hôm nay liên tiếp mười ngày tiến vào trong đó, đấu lực tăng trưởng rất nhiều, đấu lực lại vẫn không cách nào tiến vào thập cấp để chuyển hóa đấu lực thành đấu khí. Chẳng lẽ thật sự phải chờ tới sự trợ giúp của đại trận Đấu Linh sao?
- Từ từ sẽ đến. Không nên nóng nảy, ngươi còn trẻ.
Lôi Địch đến gần vỗ vai Càn Kình nói:
- Dựa vào ngoại lực đột phá, ngươi biết đại biểu cái gì không?
Càn Kình gật đầu. Trong kho sách của Càn gia có rất nhiều sách vở đều ghi chép về chuyện chiến sĩ cửu cấp trùng kích chiến sĩ thập cấp. Về phương diện này có hai phương pháp. Một là dựa vào năng lực của mình, liên tục nén đấu lực cuối cùng biến thành đấu khí, do đó nảy sinh biến chất, bước một chân vào cánh cửa lớn chiến sĩ Hàng Ma!
Một phương pháp khác chính là ở cửu cấp nén vô số lần vẫn không có cách nào chuyển hóa trở thành đấu khí, có thể sử dụng đại trận Đấu Linh giúp đỡ, trong thời gian ngắn nén đấu khí khổng lồ xuống trùng kích trở thành đấu khí.
Chỉ có điều, lợi dụng đại trận Đấu Linh trở thành chiến sĩ thập cấp, sẽ có trở ngại rất lớn đối với việc thăng cấp đấu khí trong tương lai.
Mượn ngoại lực, chung quy không phải chính đạo của chiến sĩ. - Bàn luận về sự phát triển của chiến sĩ, tác giả: Phỉ Ni Khắc.
Ma tộc và Man tộc không thích đọc sách, nhưng quyển này vẫn được tái bản vô số lần. Điều này đã nói rõ giá trị của nó.
Càn Kình sẽ không quên, danh ngôn trong quyển sách này đã được chiến sĩ mạnh nhất trong các triều đại tôn sùng lấy làm cơ sở.
- Ta biết, ta không vội.
Càn Kình vuốt ve Trảm Mã Đao, ngửa đầu nhìn Lôi Địch có phần cao hơn hắn một chút vừa cười vừa nói:
- Trên đời này bất luận một học viên nào, đều biết ăn gian không phải là chuyện tốt. Như vậy chỉ có thể tạm thời đạt được một điểm thoạt nhìn không tồi, không cách nào chân chính học được thứ cần thiết. Nhưng vẫn có vô số người lựa chọn ăn gian. Bởi vì thoạt nhìn dường như đây là một con đường tắt, con đường tắt đầy mê hoặc. Yên tâm, ta sẽ không để bị mê hoặc!
Lôi Địch chợt phát hiện, mặc dù mình nhiều lần đánh giá cao đối với Càn Kình, nhưng thật ra vẫn còn có chút xem thường hắn.
Rất nhiều thiên tài khiến người ta khiếp sợ vì tốc độ tăng đấu lực chiến sĩ, nhưng Càn Kình khiến người ta khiếp sợ vẫn là tâm tính của hắn! Người thiếu niên này, có một tâm tính ổn định vượt quá các bạn cùng lứa tuổi!
Tiếng gõ cửa dè dặt vang lên, cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người. Phất Lan Lâm muốn đi ra mở cửa, Càn Kình đã giành trước, chạy về phía cửa viện. Ở đây mình nhỏ tuổi nhất, các loại chuyện mở cửa này tất nhiên nên do mình làm.
- Lão sư La Đức?
Càn Kình có chút bất ngờ nhìn người đứng ngoài cửa vị. Ngày thường lão sư tính tình nóng nảy, hôm nay lại thò đầu nhìn về phía trong viện:
- Sao lão sư lại tới đây?
Mắt La Đức lướt qua Càn Kình, chuyển tới trên người Lôi Địch, Hắn gật đầu một cái:
- Chào ngài.
Lôi Địch nhẹ nhàng nâng tay, ý bảo La Đức cứ tùy tiện nói chuyện.
- Càn Kình, theo ta quay về trường học, chuẩn bị một chút.
Hai tay La Đức bóp bóp hông:
- Mấy ngày nay, tên Khải Lặc kia thấy ngươi không đi học, cảm thấy rất không thoải mái, cho nên yêu cầu thí luyện sớm, nói là nghiêm phạt đối với ngươi. Tối hôm nay thu thập một chút, sẽ lập tức bắt đầu.
- Lập tức?
Càn Kình nhìn ánh trăng trên bầu trời một chút. Theo kế hoạch hôm nay sẽ giết chết Lỗ Tạp Tư, phòng ngừa lại gặp phải kẻ nguy hiểm hơn tới ám sát. Nhưng lúc này lại phải đi thí luyện?
- Lão sư, có thể chậm một chút được không?
- Chậm?
La Đức lắc đầu:
- Muộn nữa, đại trận Đấu Linh chỉ sợ ngươi sẽ đứng ở vòng ngoài cùng!
- Vòng ngoài cùng. . .
Càn Kình quay đầu nhìn Phất Lan Lâm phía sau. Chuyện ngày hôm nay đều đã làm. Thế nào cũng phải chém chết Lỗ Tạp Tư mới tốt. Nếu không trời mới biết được Lỗ Tạp Tư có thể tìm không được mình, bảo ám sát tới chỗ Phất Lan Lâm hay không?
- Càn Kình, ngươi đi trước đi.
Lôi Địch lấy từ trong ống tay áo ra một huy hiệu đưa cho Phất Lan Lâm:
- Trước khi ngươi quay về, huy hiệu này sẽ để ở cửa hàng của hắn.
Huy hiệu chuyên dụng của người bảo vệ thành thị! Công kích người giữ huy hiệu của người bảo vệ thành thị, chính là khiêu chiến với người bảo vệ thành thị. Tới khi đó, pháp luật cũng không cách nào can thiệp.
Càn Kình lộ ra mỉm cười cảm kích. Phất Lan Lâm có huy hiệu người bảo vệ thành thị của Lôi Địch, Lỗ Tạp Tư trừ phi thật sự không muốn sống, nếu không tuyệt đối sẽ không đi công kích Phất Lan Lâm.
- Được rồi. . .
Càn Kình lầu bầu lắc đầu:
- Cho ngươi sống lâu thêm vài ngày. Chờ ta trở lại sẽ giải quyết tai hoạ ngầm này.
- Cho ai sống lâu thêm vài ngày? Ngươi nói cái gì đó?
La Đức lôi Càn Kình, bước chân nhanh hơn về phía học viện hỏi:
- Được rồi, vũ khí này của ngươi có quá lớn không? Nếu không ta đưa bội đao của ta cho ngươi mượn đi thí luyện?
- Không có gì. . . Lão sư không cảm thấy vũ khí này rất phong cách sao?
Bước chân Càn Kình nhanh hơn vượt lên trước La Đức, cẩn thận nhìn chằm chằm vào hai bên đường nói.
Từ sau chuyện lần trước bị ám sát và quân trị an tuần thành, Càn Kình nảy sinh sự đề phòng đối với quân trị an tuần thành. Lần trước bọn họ vì tiền có thể giúp một tay đuổi bắt đào phạm. Có trời mới biết Lỗ Tạp Tư bỏ vốn lớn, người nào đó trong đám quân trị an tuần thành có thể mời một sát thủ tới hay không?
Có lẽ quân trị an tuần thành bởi vì biểu hiện của Lôi Địch lần trước, không muốn giao du với kẻ xấu, có lẽ bởi vì thời gian của Lỗ Tạp Tư vô cùng cấp bách, không mời đủ sát thủ, Càn Kình và La Đức an toàn trở lại vườn trường. Trong thao trường một học viên nhìn thấy La Đức trở về, vội vàng chạy tiến lên cung kính nói:
- Lão sư, Xử trưởng giáo vụ Khải Lặc bảo ta nói cho ngài biết, thời gian thí luyện sửa lại thành sáng sớm ngày mai.