Tất cả... Chỉ có dựa vào bản thân Càn Kình.
Bàn Hoành Cơ lắc dầu, phụ thân của Càn Kình là chướng ngại vật lớn nhất đời hắn.
Càn Chiến Huyền mỉm cười nhìn quanh chiến trường nhỏ. Làm Chiến Sĩ không phải chỉ có nắm giữ lực lượng, trí lực, tâm lực, quyền lực cũng là cách dùng lực. Chỉ khi tổng hợp chúng lại mới hình thành lực lượng nắm giữ đại thế. Đừng nói là Càn Kình bị khóa đấu mạch, cho dù xà hoàng Bàn Hoành Cơ mạo hiểm khiêu chiến Càn gia, giải đấu khí tỏa cho Càn Kình thì sao?
Bây giờ dù là một thành viên bình thất nhất Càn Kình, dù là người không thức tỉnh lực lượng huyết mạch nào cũng có thể dễ dàng đánh bại Càn Kình.
Chỉ cần có Càn Thành già nua làm người dắt ngựa tại Càn gia thì Càn Kình chỉ có thể cúi đầu.
- Càn Vô Thiên, ngươi có thể càng vô sỉ hơn không?
Đoạn Phong Bất Nhị cao giọng quát:
- Phụ thân của Càn Kình nằm trong tay Càn gia các ngươi thì làm sao hắn hết sức đánh với ngươi được? Nếu Càn Kình đánh thắng ngươi thì khó bảo đảm Càn gia các ngươi không trả thù Càn lão bá.
Trong phút chốc mọi người tập trung ánh mắt vào Càn Thành, Càn Vô Thiên.
- Hừ! Ngươi muốn ta làm sao? Đảm bảo sao?
Khuôn mặt như sói của Càn Vô Thiên phát ra kiêu ngạo, khinh thường nói:
- Bản thân ngươi không thể nắm giữ đại thế thì liên quan gì ta? Nếu ngươi gặp kẻ thù chỉ có một cánh tay thì ngươi sẽ chặt một tay của mình rồi chiến đấu công bằng với hắn sao? Trên đời này chưa từng có công bằng! Chỉ có kẻ yếu đuối mới suốt ngày kêu la không công bằng! Cường giả thật sự sẽ dùng lực lượng của mình đập nát loại bất bình này, khiến đối thủ kêu gào không công bình.
Đôi mắt bình tĩnh của Càn Vô Song chớp lóe vừa lòng. Mấy ngày nay Càn Vô Thiên đúng là đã trưởng thành, không chỉ thực lực Chiến Sĩ hay đấu kỹ tăng tiến mà cả tâm linh, tinh thần đều tăng vọt. Nếu là tình huống trước kia thì tiểu tử kiêu ngạo này sẽ nêu lên bảo đảm để chiến đấu công bình.
Bàn Hoành Cơ nhíu mày càng lo âu hơn. Càn Vô Thiên đánh thắng Càn Vô Thanh đang trong trạng thái khí thế cao nhất, không hề kiêu ngạo, tinh thần, ngôn ngữ, thân thể vẫn giữ đỉnh cao. Đoạn Phong Bất Nhị khiêu khích, trêu chọc Càn Vô Thiên không tạo tác dụng gì.
- Càn Kình!
Trước cửa Càn gia yên lặng văng vẳng thanh âm tang thương hụt hơi của Càn Thành, hấp dẫn ánh mắt mọi người chú ý.
Sinh hoạt năm tháng đè nặng còng lưng không biết từ khi nào thẳng tắp như tùng, mái tóc rối vuốt ra sau đầu, đôi mắt đục phát ra ánh sáng chưa từng có.
- Nhi tử có biết làm phụ thân có tâm nguyện lớn nhất là gì không?
Càn Thành đẩy nhẹ cánh tay Lộ Tây Pháp Lưu Thủy dìu mình, ngực phập phồng kéo lê thân hình lắc lư, khuôn mặt vàng vọt trướng hồng.
- Đó là nhìn thấy nhi tử thành tài, sống vui vẻ, nhi tử không cần quỳ gối trước ai!
- Ta hy vọng nhi tử của ta đầu đội Tinh Thần, chân đạp mặt đất, ta hy vọng nhi tử của ta sẽ không sống như ta nữa, ta hy vọng nhi tử của ta nói cho thế nhân biết trong máu hắn chảy không thấp hèn hơn bất cứ ai, ta hy vọng sau này khi người khác nhắc tới ta thì không phải kêu tên Càn Thành mà gọi ta là phụ thân của Càn Kình!
- Nhi tử của ta ơi, làm phụ thân, ta không giúp được ngươi điều gì nhưng ta không hy vọng vướng chân ngươi! Còn nhớ lần đầu tiên ngươi rời khỏi nhà ta đã nói gì với ngươi không? Hãy đi làm chuyện ngươi muốn làm, ngươi còn trẻ, có giấc mơ, hãy thực hiện nó! Đừng để như phụ thân, chờ đến lúc già hối hận tuổi trẻ yếu đuối. Đi làm đi!
Đám đông chen chúc yên lặng chưa từng có. Mọi người ngơ ngác nhìn Càn Thành. Lão nô mỗi ngày ở trước cửa Càn gia khom lưng mặc cho người cưỡi ngựa giẫm lên lưng vậy mà cũng có khí phách.
Đáy mắt Càn Chiến Huyền xẹt qua tia ngạc nhiên. Trước đó Càn Chiến Huyền thậm chí không nhớ tên người dẫn ngựa vậy mà... Vậy mà...
Mắt Bàn Hoành Cơ có tán thán và áy náy. Phụ thân vĩ đại không phải thực lực của hắn có mạnh hay không màl là trái tim làm phụ thân có thể rung động tim Tinh Thần. Có lẽ trái tim này bị cuộc sống khắc khổ chôn vùi, nhưng khi trả giá vì nhi tử thì cho dù cả Tinh Thần giáng xuống cũng không thể che giấu lòng cha lấp lánh ánh sáng chói mắt nhất.
- Nhi tử, vì sinh hoạt, ta có thể nhịn, vì ta, ngươi có thể thua. Nhưng ngươi thua rồi Càn gia sẽ tốt với ta sao? Càn gia sẽ không làm chuyện bọn họ muốn làm với ta sao? Thua hay thắng có gì khác?
Càn Thành đạp ra một bước, người hiên ngang như chiến kỳ lần đầu tiên sau nhiều năm phát ra tiếng gầm:
- Thắng một lần! Thắng một lần cho ta xem! Đánh thua thì ngươi cũng không mang ta đi được. Ta còn có thể sống bao lâu?
Người Càn Kình run lên. Càn Kình là Dược sư dĩ nhiên biết thân thể của phụ thân đúng là ngày càng suy sụp, phụ thân còn có thể sống bao lâu?
- Thắng một lần! Thắng một lần cho ta xem!
Mắt Càn Thành trợn tròn, khuôn mặt vàng vọt hồng lên, nói:
- Thắng một lần! Ngươi thua thì có lẽ hôm nay ta sống được nhưng đến chết cũng không thể thấy ngươi thắng Càn gia một lần. Ngươi muốn khiến ta ôm tiếc nuốt chết sao? Nhi tử, vinh quang của ngươi tức là vinh diệu của ta!
Con ngươi Càn Chiến Huyền từ từ rút lại nhìn đám người bàng quan. Những người ban đầu đứng bên Càn gia bất giác cảm xúc nghiêng hướng Càn Thành.
- Nếu ngươi còn thừa nhận là nhi tử của Càn Thành ta thì hãy đánh thắng Càn Vô Thiên này, cho ta xem...
- Phụt.
Càn Thành chưa hét xong đã hộc máu bắn thẳng lên trời, lảo đảo ngã ra sau. Hai tay Lộ Tây Pháp Lưu Thủy đỡ lưng Càn Thành, cảnh giác nhìn Càn Chiến Huyền đứng trên đài cao đột nhiên đánh ra một chỉ muốn lấy mạng Càn Thành.
- Phụt.
Mới nãy Phần Đồ Cuồng Ca lướt nhanh tới trước mặt Càn Thành, thân hình vạm vỡ lảo đảo, há mồm hộc ngụm máu còn đậm hơn cả Càn Thành.
Phần Đồ Cuồng Ca xuất thân từ Phần Đồ thế gia mặt vàng như tờ giấy cười lạnh với Càn Chiến Huyền. Quân nhân thế gia từng nghiên cứu kỹ về gia chủ của Càn gia, Càn Chiến Huyền là loại người hoàn toàn không quan tâm người khác nhìn mình như thế nào.
Cường giả đẳng cấp này không cần biết ánh mắt người đời, giết một người bình thường hay giết ma tộc không có gì khác nhau trong mắt gã.
Trên chiến trường nhân ma, bất cứ Chiến Sĩ nào đều sẽ không vì thực lực của đối thủ yếu hơn mình nhiều mà cố ý giảm bớt thực lực tha mạng cho kẻ địch, càng sẽ không vì đối thủ có tiềm lực vô cùng mà vui vẻ đã gặp được địch thủ tốt, cho hắn quay về tu luyện tăng tiến lần sau đánh tiếp.
Đó chẳng những là không chịu trách nhiệm với bản thân mà còn với người nhà của mình, nhất là với quốc gia.
Càn Chiến Huyền đã thói quen cách sinh tồn trên chiến trường nhân ma, khi ra tay trong mắt chỉ có kẻ thù, không hề có suy nghĩ nương tay.