Trong lúc nhất thời Vũ Toán Chân Sách nghẹn lời... nhìn hai ca ca của mình tranh cãi...
- Ta sao?
Trường Không Chân Sách nằm úp sấp để mặc Hạo Toàn Chân Sách túm lấy áo ngực, trên mặt vẫn nở nụ cười thâm độc bất cần đời:
- Ta biết.
Khóe mắt Hạo Toàn Chân Sách giật giật mấy cái. Cánh tay to khỏe cũng không nhịn được run lên:
- Ngôi vị hoàng đế thật sự quan trọng đối với ngươi như vậy sao? Lão lục chính là huynh đệ của ngươi! Chúng ta là cùng cha cùng mẹ. Là cùng một người cha, một người mẹ sinh ra! Huynh đệ ruột thịt, trong thân thể đều là dòng máu hoàn toàn giống nhau!
- Đúng vậy, huynh đệ ruột.
Lời nói của Trường Không Chân Sách hoàn toàn bình tĩnh, khóe môi vẫn nở nụ cười lạnh lùng thâm độc:
- Nhưng đại ca thân yêu của ta, ngôi vị hoàng đế lại chỉ có một...
- Ngươi...
Hạo Toàn Chân Sách rút một thanh chiến đao ra chỉ vào mặt Trường Không Chân Sách nói:
- Ta phải giết ngươi!
- Tốt! Có thể! Cứ tới đi!
Trên khuôn mặt Trường Không Chân Sách vốn đang cười lạnh lùng thâm độc đột nhiên biến đổi. Hắn dùng hai tay xé y phục của mình ra, lộ ra bộ ngực cường tráng. Hắn nắm lấy sống chiến đao của Hạo Toàn Chân Sách, chỉ về phía vị trí tim của mình:
- Đại ca thân yêu của ta, đại ca nhìn rõ vị trí đi. Chỉ cần một đao! Đối với ngài mà nói, ta đây là một đệ đệ tồi tệ. Đối với lão lục mà nói, ta là một ca ca xấu. Ta chết đi sẽ không còn ngăn cản các ngươi nữa.
- Ngươi...
Cổ tay Hạo Toàn Chân Sách run lên.
- Vì sao? Rốt cuộc là vì sao vậy? Đại ca thân mến của ta?
Ánh mắt Trường Không Chân Sách lạnh như băng nhìn Hạo Toàn Chân Sách, giọng điệu từ trầm thấp nghi vấn lúc đầu, chuyển thành tức giận bạo phát rít gào:
- Đại ca! Đại ca thân mến của ta. Trường Không Chân Sách ta cũng là huynh đệ ruột của đại ca! Huynh đệ ruột cùng một mẹ sinh ra! Vì sao, vì sao đại ca có thể vì lão lục mà đối xử với ta như vậy? Lẽ nào ta không phải là huynh đệ của đại ca? Được! Đại ca và lão lục là huynh đệ. Còn ta thì không phải, đúng không! Tới đi. Tới đi. Tới đây đi! Ta để cho đại cả giết. Đại ca tới giết ta đi!
- Lão tam... Ngươi...
- Tam ca...
- Đại ca, tới đây giết đi! Giết chết ta, sẽ không người nào gây gió khuấy mưa. Tới đây giết đi!
Hạo Toàn Chân Sách đối mặt với sự chất vấn của Trường Không Chân Sách, gần như không cầm được chiến đao nữa. Khuôn mặt hắn cứng đờ:
- Lão tam, ngôi vị hoàng đế thật sự quan trọng như vậy sao?
- Đún! Không sai!
Trường Không Chân Sách tránh thoát bàn tay đang nắm lấy áo của Hạo Toàn Chân Sách, ngẩng đầu nhìn mặt trời trên không trung:
- Đúng là quan trọng.
- Nhưng trước đây lão lục cũng đã từng nói với ngươi không chỉ một lần, nếu như ngươi muốn làm hoàng đế, hắn nhường lại cho ngươi. Hắn không muốn làm hoàng đế.
- Hắc!
Trường Không Chân Sách cười lạnh một tiếng, chắp tay ngạo nghễ đứng giống như một trường thương:
- Cái đó tính làm gì? Khi đó hắn còn nhỏ. Nhưng sau này? Lại nói, đại ca sao biết hắn không phải đang nói dối? Trong huynh đệ chúng ta, lão lục là người thích hợp nhất để làm hoàng đế. Cái này không thể phủ nhận! Nếu hắn có năng lực, đó chính là uy hiếp!
- Vì vậy ngươi có thể tìm sát thủ giết chết hắn...
- Ta cũng mất đi làm tư cách làm hoàng đế.
Trường Không Chân Sách liên tục cười lạnh, vẻ mặt độc ác không khác gì rắn độc:
- Gia tộc Chân Sách chúng ta có quy định, người sử dụng thủ đoạn như vậy. Đại biểu cho việc hắn không có năng lực, không có tư cách kế thừa ngôi vị hoàng đế! Hiện tại nếu như sát thủ ám sát lão lục, hắn chết, triều đình trên dưới có người nào không biết là ta làm? Ta không chỉ phái sát thủ đi giết hắn, còn phái người giết hộ vệ bảo vệ hắn, loại bỏ tất cả những kẻ muốn gây họa cho ta.
Hạo Toàn Chân Sách nhìn Trường Không Chân Sách:
- Lão tam, ngươi quá độc ác. Chúng ta là huynh đệ...
Trường Không Chân Sách chậm rãi xoay người. Đầu hắn đang cúi xuống, chậm rãi ngẩng lên, khẽ mở mắt nhìn Hạo Toàn Chân Sách:
- Đại ca, đại ca còn lời nào khác muốn nói nữa không? Hiện tại, nếu đại ta không muốn giết ta, vậy mời đại ca rời khỏi đây.
- Ngươi...
Hạo Toàn Chân Sách hung hăng trừng mắt với Trường Không Chân Sách. Hắn biết nếu tiếp tục ở lại đây cũng không có tác dụng gì. Hắn xoay người rất nhanh đi về phía ngoài cửa, dự định dẫn binh ngày đêm tới cứu người!
- Tam ca...
- Ta quá đáng sao? Ta thật sự không cảm giác mình quá đáng?
Trường Không Chân Sách như đang tự nói với mình, lại giống như đang nói chuyện với Tứ hoàng tử Vũ Toán Chân Sách ở bên cạnh. Hắn thản nhiên nói:
- Ta thật sự không cảm giác mình quá đáng.
Vũ Toán Chân Sách yên lặng nhìn tam hoàng tử Trường Không Chân Sách cầm chén rượu trong tay, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, khí độ ung dung đẹp đẽ sang quý. Giữa hai lông mày nam nhân đồng thời lại có vẻ gian trá, khiến người ta vừa liếc nhìn chung quy lại có cảm giác, hắn là một kẻ âm hiểm chuyên trốn ở trong bóng tối đánh lén người khác, tính kế với người khác.
Mặc dù dáng vẻ vẫn hết sức đẹp trai, mặc dù khí độ cũng lộ ra vẻ nắm giữ thiên hạ ở trong tay, nhưng sự gian tà giữa hai lông mày cũng không hề giảm bớt. Nhưng không có ai biết... một hoàng tử như vậy, thật ra... hắn... hắn...
- Tam ca, lão lục hắn còn nhỏ...
- Nhỏ?
Đôi mắt dài hẹp của Trường Không Chân Sách nhướng lên, lộ ra một nụ cười nhạt xem thường:
- Vậy thì thế nào? Thời điểm ta còn nhỏ giống như hắn, ta đã giúp phụ hoàng phê duyệt tấu chương! Đây chính là sự khác biệt giữa ta và hắn!
- Tam ca... tam ca cần gì phải...
- Lão tứ, ngươi không nên nói nữa.
Trường Không Chân Sách để ly rượu trong tay xuống:
- Lão lục là người có thiên phú nhất trong các huynh đệ chúng ta, cũng là người thích hợp nhất để trở thành hoàng đế tiếp theo của hoàng triều Chân Sách. Tất cả mọi người chỉ đối xử tốt với hắn, theo hắn, giúp đỡ hắn, như vậy chính là đang hại hắn.
- Nhưng...
- Không nhưng gì hết! Rèn luyện! Hắn có thiên phú tốt như vậy nên thả ra ngoài, nên có rèn luyện! Rèn luyện sinh tồn được, hoặc chết! Chưa từng trải qua rèn luyện, làm sao làm được hoàng đế? Làm sao trở thành một hoàng đế tốt được?
- Nhưng chuyện tam ca làm bây giờ, hắn nhìn thấy chính là tam ca đang tranh đoạt ngôi vị hoàng đế với hắn!
- Chuyện này... Thì thế nào?
Thái độ của Trường Không Chân Sách trước sau vẫn rất thản nhiên. Hắn ngẩng đầu nhìn Vũ Toán Chân Sách đứng dậy với vẻ mặt lo lắng:
- Chỉ cần có thể xuất hiện một hoàng đế càng ưu tú hơn, hận ta thì có thể làm gì? Ngày sau, nếu lão lục có thể làm hoàng đế, cùng lắm thì đến lúc đó ta bị hắn giết. Vậy thì đã sao?
Trường Không Chân Sách rót cho mình một ly rượu, ngón trỏ và ngón cái di chuyển trên miệng chén rượu: