Càn Kình miễn cưỡng khom người điều chỉnh tư thế nằm, nói:
- Là Tư Lạc Ngân hội trưởng đại nhân sao? Mời vào.
- Ha ha ha ha ha ha!
Tư Lạc Ngân cười lúng túng, gãi đầu hỏi:
- Càn hội trưởng có khỏe không?
- Nổ?
[CHARGE=4]
* * *
Mặt Tư Lạc Ngân càng lộ vẻ xấu hổ, không ngờ tiểu tử này ăn nói thẳng thắn. Tư Lạc Ngân làm liều, dù sao đã trở thành sự thật thì lão tử sợ gì nữa? Cùng lắm lão tử không cần mặt.
Tư Lạc Ngân ngồi chễm chệ trên ghế thành chủ Lý Đức Ước Khắc từng ngồi, vẻ lúng túng thay bằng thô dã, nói:
- Đúng vậy. Nổ.
- Không có người bị thương?
- Không.
- Vậy được rồi, nên đặt nền móng dược tề cho vững chắc.
- Đúng vậy.
- Thật ra có nhiều dược liệu thấp kém có hiệu quả trung hòa không tệ, không thể chỉ thấy dược liệu cao đẳng.
- Người nói đúng . . .
Tư Lạc Ngân cục súc ngồi trên ghế, nói sao thì lão cũng là đệ nhất Dược Tề Đại Sư Vĩnh Lưu thành nhưng đối diện Càn Kình cảm giác như học sinh đứng trước lão sư.
Bao nhiêu năm rồi!
Tư Lạc Ngân suy nghĩ đã bao nhiêu năm lão không gặp tình huống như vậy. Bình thường Tư Lạc Ngân toàn đứng ở vị trí của Càn Kình dạy người khác, không ngờ hôm nay bị người trẻ tuổi dạy lại.
- Thật ra dược tề song hệ không quá khó.
Càn Kình ngẫm nghĩ, nói:
- Nhưng vẫn cần có cơ sợ vững chắc.
Tư Lạc Ngân gật đàu lia, một bụng nghi vấn không có thời gian hỏi, đành nghe Càn Kình tốt bụng khuyên.
Nửa canh giờ, tròn nửa canh giờ, rốt cuộc Tư Lạc Ngân đợi đến lúc Càn Kình ngừng khuyên. Tư Lạc Ngân há mồm định hỏi nhưng phát hiện những thắc mắc nghĩ trên đường đi bất giác đã được Càn Kình giải đáp trong nửa canh giờ.
Cha nó, không phải đâu? Tư Lạc Ngân ngơ ngác nhìn Càn Kình, tay chân lạnh toát. Không lẽ tiểu tử này sớm đoán ra ta muốn hỏi cái gì? Lợi hại, trong hoàn cảnh tán gẫu chẳng những giải quyết câu hỏi còn giữ mặt mũi cho cho hội trưởng Công Hội Dược Tề.
Càn Kình nhìn hướng cửa, vẻ mặt khó xử:
- Tư Lạc Ngân hội trưởng, ta muốn nghỉ một lát, người xem . . .
- A! Ta còn có việc, cáo từ.
Tư Lạc Ngân thẫn thờ đứng dậy ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa lại. Bước chân đi tới chợt khựng lại. Không đúng, tại sao ta rời đi? Hắn mới giải đáp vấn đề ta nghĩ ra trên đường thì rõ ràng là năng lực của tiểu tử này không tầm thường, có thể hỏi hắn vấn đề ta không nghxi thông, tại sao ta đi ra?
Tư Lạc Ngân xoay người, mặt dày gõ cửa tiếp, từ bên trong vọng ra thanh âm mệt mỏi.
- Ta hôm nay thật sự rất mệt mỏi, có chuyện gì ngày mai nói tiếp. Lý Lực Thác Đặc đi Hồng Lưu Chiến Bảo tìm vài người đến gác cửa cho ta, ta không muốn bất cứ ai quấy rầy.
Lý Lực Thác Đặc ừ một tiếng, bước tới trước mặt Tư Lạc Ngân.
Lý Lực Thác Đặc cười khổ nói:
- Tư Lạc Ngân hội trưởng, hay là người đi về trước? Ngày mai tiếp tục . . .
- Về cái quá gì!
Tư Lạc Ngân vung vẫy cánh tay to khỏe, nói:
- Đi đi đi, nói cho Vân Tinh đại nhân chuẩn bị cái giường cho ta trước cửa phòng này, lão không đi đâu hết, canh giữ tại đây! Nếu Càn hội trưởng thấy canh cửa là cần thiết thì để lão tử làm! Ngươi lại đi công hội của ta một chuyến tìm mấy Chiến Sĩ, Ma Pháp Sư đánh giỏi đến đây tham gia công tác hộ vệ Càn hội trưởng.
Lý Lực Thác Đặc dở khóc dở cười gật đầu liên tục. Chuyện gì thế này? Hội trưởng Công Hội Dược Tề đích thân canh cửa? Bên trong thật sự là Càn hội trưởng ngủ chứ không phải là hoàng đế Chân Sách hoàng triều sao?
- Phải rồi, mới nãy ta thấy Lý Đức Ước Khắc, Mộc Quy Vô Tâm, Quân Vô Đạo, ba tiểu tử đó biểu tình rất âm hiểm rời đi hình như đang bàn bạc cái gì.
Tư Lạc Ngân cao giọng nói với Lý Lực Thác Đặc rời đi:
- Nói với bọn họ một tiếng, mặc kệ họ làm chuyện gì cũng tính luôn Công Hội Dược Tề chúng ta một phần.
Lý Lực Thác Đặc suýt vấp té, ngoái đầu nhìn gian phòng nhỏ Càn Kình ngủ say. Hội trưởng đại nhân tính kiếm chuyện với Lôi gia đúng không? Lần này bốn đại thế lực trong Vĩnh Lưu thành muốn làm thịt Lôi gia, xem ra Lôi gia trở thành lịch sử thật rồi.
Tư Lạc Ngân ngồi trước cửa phòng Càn Kình, dựa lưng vào ván cửa híp mắt nhìn lên trời. Tư Lạc Ngân làm hội trưởng Công Hội Dược Tề cũng có đường tin tức của mình. Càn Kình muốn xuống tay với Lôi gia. Trước giờ thành chủ Lý Đức Ước Khắc là gió chiều nào ngã chiều nấy, thế nhưng hôm nay gã làm như vậy hiển nhiên vì Càn Kình có tác dụng lớn với gã.
Tác dụng lớn? Tư Lạc Ngân nhíu mày. Càn Kình đem lại tác dụng cho thành chủ Lý Đức Ước Khắc lớn hơn bản hội trưởng sao? Tiêu tử này có thể làm như vô tình xen lẫn đáp án trong trò chuyện, giải quyết vấn đề trước khi người khác hỏi, chỉ nhân tài tổng công đoàn mới có năng lực như thế.
Loại năng lực này . . .
Tư Lạc Ngân lắc đầu lầm bầm:
- Ta không hề có. Thử tiếp xúc nhiều hơn xem, lửa tuổi này làm hội trưởng công hội khiến người nhức đầu, nếu có thể . . .
Tư Lạc Ngân quay đầu nhìn phòng Càn Kình, sau đó nói:
- Tên kia . . . Đúng rồi, chính là người. Hình như ngươi tên Hàm Cường đúng không? Đi kêu hội trưởng của chúng ta đến, ta có chuyện muốn hắn đi làm.
Hàm Cường chỉ vào mũi mình, gọi ta? Dù gì ta cũng là chấp sự của Công Hội Thiết Tượng! Thôi, khó bảo đảm sau này không bị bệnh, tốt nhất đừng chọc hội trưởng Tư Lạc Ngân đỡ bị lão cho thuốc kỳ quái.
- Tìm người thăm dò tin tức về Càn Kình.
Tư Lạc Ngân cúi đầu nghiêm túc trầm ngâm, tự nói:
- Nhìn xem hắn là tình huống gì, nếu thích hợp thì không phải không thể suy nghĩ.
Suy nghĩ? Trần Mặc Đồ đứng nghe lén tay chân rụng rời. Suy nghĩ cái gì? Suy nghĩ đào góc tường công hội chúng ta sao? Càn Kình đã là hội trưởng mới của Công Hội Thiết Tượng chúng ta, dược lô các ngươi cũng muốn chia canh?
Càn Kình thoải mái điều chỉnh tư thế nằm, lấy mũ ra khỏi đấu giới che trên mặt, tiến vào Vô Tận thế giới.
Đau!
Càn Kình đứng trên đường nhỏ yên lặng trong thôn trang. Ở đây không có người nâng, chỉ có thể dựa vào chính mình, muốn nhanh chóng lành vết thương phải cố lết tới tiệm dược tề Á Đương Tư.
- Tiểu tử, ngươi không thể khiến người yên tâm được sao?
Á Đương Tư nhìn Càn Kình đi vào phòng, liên tục lắc đầu, nói:
- Khoảng thời gian này ngươi bận cái gì? Bị thương quá thường xuyên.
Càn Kình cười khổ. Mấy ngày nay Càn Kình gặp đối thủ toàn là thực lực cao hơn hắn, cũng nhờ nhiều lần đối chiến giúp hắn nâng cao thực lực rất nhanh.
Trả giá luôn sẽ nhận được thu hoạch.
Càn Kình ngửa đầu uống hết dược tề phục hồi Á Đương Tư chế tạo. Xương toàn thân kêu răng rắc, trong chớp mắt chẳng những xương chữa lành hoàn toàn, bộ phận khác trong người Càn Kình cũng hồi phục đến trạng thái đỉnh.
- Nếu đã tới rồi thì ở chỗ ta lâu một chút.
Á Đương Tư không ngẩng đầu lên, cắm cúi bạn rộn:
- Vừa lúc ta đang làm thí nghiệm, ngươi hỗ trợ ta.