- Nếu có cơ hội thì ta muốn dùng Cửu Đầu Xà chiến thương trong tay ta hội ngộ Đọa Lạc chi kiếm của Lộ Tây Pháp Nghịch Hào, nhìn xem trong hai chúng ta ai mới là đỉnh binh khí.
Hơi rắc rối, không, là siêu rắc rối. Càn Kình điều chỉnh hơi thở và tâm tình. Nếu đã làm rồi thì đã xong, đi tới Ma tộc trừ hoàn thành thử thách ra cũng vì tẩy lễ tinh thần. Trong Ma tộc đối diện Kiếm Ma Lộ Tây Pháp Nghịch Hào nổi giận có lẽ không thua gì Đại Ma Vương mở ra song huyết mạch đâu?
Nếu có thể sống tiếp trong cuộc tẩy lễ này . . . Càn Kình tin tưởng khi trở về Chân Sách hoàng triều tranh đoạt đại tái Tân Nhân Vương hắn có thể đánh gục Càn Vô Song tại chỗ.
- Ta biết ngươi không sợ, nhưng không đại biểu ngươi sẽ không chết.
Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách nhìn Càn Kình, nói:
- Theo ta đi, ta che chở ngươi . . .
- Không đi theo ngươi thì ta vẫn sống được.
Càn Kình phất tay nói:
- Mấy người khác đi ra ngoài một lúc được không? Ta nghĩ ta cần nói chuyện với thái tử điện hạ một chút.
Các ma khác ngẩn ra, nhìn nhau, cùng đi hướng A Tư Mông Đế Tư Kháp Lạp Tư và mấy tộc ma của gã, xô đẩy ra ngoài sân.
Bây giờ không thể đắc tội Kích Lưu Phi Kính đại sư, nếu hắn muốn mọi người rời đi thì tạm thời đi ra, nhưng mấy ma có nguy hại cho Kích Lưu Phi Kính đại sư cũng phải bị tống đi.
Rõ ràng, dứt khoát, tống cổ không cho thương lượng. Bao gồm các ma sau lưng thái tử Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách, mặc kệ ngươi có phải là Ma tộc A Tư Mông Đế Tư hay không đều bị tống đi.
Trong khoảnh khắc chỉ còn mấy ma không ra khỏi sân. Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, đám người Đoạn Phong Bất Nhị, Phần Đồ Cuồng Ca, Thiết Khắc, Thiết Khắc.
Những người này là hỗ trợ của Lộ Tây Pháp Lưu Thủy, đồn rằng là bằng hữu của Kích Lưu Phi Kính đại sư, không ma nào dám đi lên nói gì với bọn họ như: Huynh đệ đi ra ngoài nghỉ ngơi một chút đi.
Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách nhìn Lộ Tây Pháp Lưu Thủy cất đi ma đạo khí, nói:
- Muội muội thân mến của ta, nàng có thể tránh đi một lúc không? Còn có mấy vị khác nữa.
Lộ Tây Pháp Lưu Thủy nhìn chằm chằm vào Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách. Ca ca bình thường hoang đường bây giờ biểu hiện không có chút gì ngu ngốc, kiêu căng, ngược lại cho ma cảm giác nhìn không thấu. Không lẽ đúng như Mộc Nột Thiên Sách nói, Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách vô dụng chỉ là ngụy trang?
Càn Kình gật đầu. Đoạn Phong Bất Nhị nhẹ lắc vũ khí, bước tới cửa.
Đoạn Phong Bất Nhị nói:
- Phi Kính, nếu tên này có ý đồ xấu với ngươi thì nhớ hét lớn lên, dù ta không kịp xông tới cứu ngươi nhưng có thể tiện tay đưa mấy hỗ trợ của hắn lên đường làm bạn với ngươi.
Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách cười cười, ánh mắt nghi hoặc nhìn Mộc Nột Thiên Sách. Ma tộc này thái độ luôn thong dong, dù là tộc trưởng, trưởng lão bộ tộc khác khi nhìn Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách ít nhiều gì sẽ hơi mất tự nhiên, còn gã thì không chút quan tâm như hai người bình đẳng, cảm giác khá là kỳ.
- Có thứ khác đánh động ta không?
Càn Kình tùy ý kéo qua hai cục gạch bể, ngồi bệch xuống, không chút để ý phong độ, dáng vẻ kẻ bề trên nên có.
- Có!
Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách càng dứt khoát ngồi hẳn xuống đất, không quan tâm bụi bặm xen lẫn vết máu còn đọng lại sẽ dính vào trang phục hoa lệ.
Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách đáp lời dứt khoát, đầy tự tin, không có vẻ kiêu ngạo như lúc mới vào sân.
Đôi mắt Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách sắc bén nhìn Càn Kình, nói:
- Ta không ngờ ngươi ra tay dứt khoát như vậy.
- Nếu biết là như thế thì ngươi sẽ làm sao?
- Ta sẽ không mang A Tư Mông Đế Tư Thứ đến.
Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách thở dài, biểu tình đầy tự tin nói:
- Ta biết hắn sẽ ra tay với ngươi, ta thậm chí từng muốn giết chết ngươi. Nhưng khi ta thấy ngươi thì ta liền hiểu không thể giết ngươi, ta muốn ngươi thần phục ta, vì vậy . . .
- Ngươi dùng A Tư Mông Đế Tư Thứ uy hiếp ta, muốn ta bị thương rồi ngươi ra tay ngăn lại.
Càn Kình cũng đáp thẳng:
- Nhưng ngươi không ngờ ta có thể xử lý hắn.
- Không ngờ, vượt qua phỏng đoán của ta.
Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách không thèm che giấu, nói:
- Ngươi biểu hiện làm ta giật mình. Khi đối diện hai đấu hồn hợp sức giáp công, cứu viện vẫn xử lý A Tư Mông Đế Tư Thứ. Điều này khiến ta rất đau lòng, ta thậm chí muốn giết chết ngươi.
- Không giết là bởi vì giao dịch?
- Đúng vậy.
Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách gật đầu, nói:
- Ta muốn giết ngươi thì rất đơn giản, ta thậm chí không cần ra tay.
- Kiếm Ma?
- Ừm!
- Có lẽ ta có thể sống tiếp dưới tay Kiếm Ma.
- Ngươi rất tự tin, làm ma nên kiêu ngạo nhưng không thể thiếu não. Chuyện ngươi làm với A Tư Mông Đế Tư Thứ sẽ rất rắc rối.
Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách lạnh nhạt nói:
- Nhưng không phải hoàn toàn không có cách hóa giải cơn giận của Kiếm Ma.
- Một thanh kiếm thượng đẳng?
- Và còn cần lời khuyên của thái tử điện hạ.
Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách tự tin nhìn Càn Kình, nói:
- Ngươi nên biết ta không ngu ngốc, đần độn như bên ngoài đồn.
- Ma thông minh đều sẽ không tin ngươi ngốc.
- Tốt lắm.
Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách đứng dậy phủi bụi dính mông, đi tới bên cạnh Càn Kình, lại ngồi xuống.
Mộc Nột Thiên Sách khoanh chân ngồi trên nóc nhà ngoài sân, nhìn hành động của Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách, nhíu chặt mày. Thái tử Ma tộc này rắc rối hơn Mộc Nột Thiên Sách tưởng tượng nhiều, động tác trông như tùy tiện nhưng vì thân phận của gã nên cho người cảm giác thân cận, kéo gần khoảng cách.
[Vua thật sự vĩnh viễn không cần sử dụng uy nghiêm hoàng giả áp chế người khác, sức hấp dẫn cá nhân của ngươi mới là mấu chốt trở thành vua.]
[Dĩ nhiên nếu ngươi không có sức hấp dẫn đó thì dùng uy nghiêm vua để cân bằng. Dù sao giữa ba lực lượng huyết mạch chung cực không hòa hợp nhau, bọn họ cần một điểm cân bằng nhưng lại không chấp nhận đối phương làm vua. Thế nên các hậu đại tộc Chân Sách, chỉ cần các ngươi không ngốc thì sẽ không bị lật đổ.]
Mộc Nột Thiên Sách nhớ lại trước khi Phục Long Chân Sách đại đế chết để hai câu nói, Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách trước mắt nhìn như vô tình nhưng đang cố gắng bước hướng con đường phát tán sức hấp dẫn cá nhân.
- Từng nghe nói về Lộ Tây Pháp chi tâm đúng không?
- Đương nhiên.
Càn Kình quay đầu nhìn Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách cười tươi như hoa, nói:
- Nếu không thì sao ta khiến ngươi ở lại một mình?
- Quả nhiên . . .
Hai tay Lộ Tây Pháp Tái Thụy Cách chống sau lưng, ngửa đầu, mỉm cười nói:
- Ta đã nói mà, ta làm gì có sức hút khiến ngươi muốn một mình nói chuyện được.