Bát Hoang Vô Sinh giơ ngón tay lên chỉ về một hướng khác:
- Ngươi… đi nhầm phương hướng rồi. Vị trí căn cứ ở hướng này.
Đoạn Phong Bất Nhị bĩu môi nhấc chân đi về phía Bát Hoang Vô Sinh vừa chỉ. Hắn chạy rất nhanh. Đột nhiên phía sau lưng hắn bị người ta nhấc lên trên không trung. Hắn quay đầu lại, thấy Bàn Hoành Cơ thoáng mỉm cười, hai tay chắp ở sau lưng cũng không thật sự giống như vừa ra tay kéo người bay trên không trung.
Đấu khí mạnh mẽ giống như một cái túi thật lớn bao vây đám người Đoạn Phong Bất Nhị ở trong đó. Bàn Hoành Cơ căn bản không cần dùng tay đụng vào, đã cuốn tất cả mọi người lên không trung.
Thiết Khắc không nói một lời nào, nhìn Càn Kình đang nằm trong lòng Đoạn Phong Bất Nhị. Vưu Na Lạp theo bản năng đưa hai tay ôm chặt lấy cánh tay Thiết Khắc.
Nhân ma nơi này không có người nào hiểu rõ hơn Vưu Na Lạp về vị con lai ma vũ sĩ huyết mạch thiên sứ Đọa Lạc này. Hắn trầm mặc như vậy không phải là đang tự trách, mà thật sự động sát cơ.
Không giết chết Càn Chiến Huyền, chẳng lẽ còn không giết chết được người khác trong Càn gia sao?
Ánh mắt Thiết Khắc lạnh lẽo không hề có bất kỳ cảm xúc gì. Chỉ có ở sâu trong con ngươi lại ẩn chứa sát niệm thật sâu. Đó chính là sát niệm đối với Càn gia.
Bất luận Càn Kình có thể tỉnh lại hay không, Càn gia sẽ phải có nhiều người chôn cùng Lôi Địch!
Thiết Khắc lặng lẽ nắm chặt hai nắm tay. Trên đời này không thể có người nào khiến Càn Kình thương tâm. Bất kỳ ai khiến Càn Kình thương tâm, bất luận là nhân loại, là ma tộc, hay là Man tộc, đều phải sử dụng tính mạng để xoa dịu vết thương của hắn!
Phần Đồ Cuồng Ca quay đầu lại nhìn hai người duy nhất vẫn đang đứng trên mặt đất không bay lên không trung. Y Toa Bối Lạp lẳng lặng đứng ở bên cạnh Mộc Quy Vô Tâm.
- Không cần lo cho ta. Ngươi đi chiếu cố Càn Kình đi.
Trên nét mặt Mộc Quy Vô Tâm đầy đau thương không còn có thần thái hăng hái của ngày xưa. Hắn cúi đầu nhìn mặt đất dưới chân tới mức xuất thần.
- Hội trưởng Mộc Quy, ta rất hiểu tâm tình của ngươi lúc này...
- Ngươi không hiểu!
Mộc Quy Vô Tâm đột nhiên ngẩng đầu, gào lên một tiếng, cắt ngang lời nói an ủi của Y Toa Bối Lạp. Trong ánh mắt đau thương của hắn chợt biến thành vô số phẫn nộ:
- Ngươi không hiểu! Ngươi không thể nào hiểu được! Huynh đệ ta đã chết! Huynh đệ ta đã chết...
Trong nháy mắt, nước mắt tưới đẫm đôi mắt đầy phẫn nộ. Ánh mắt hắn lại biến thành vô số đau thương. Hai cánh tay tráng kiện của hắn ôm đầu, hai đầu gối chậm rãi khuỵu xuống, quỳ trên mặt đất. Đầu hắn gục xuống mặt đất, không ngẩng lên nữa. Thân thể hắn theo từng tiếng khóc nức nở không ngừng run rẩy. Trong miệng hắn không ngừng thì thào nói:
- Huynh đệ ta đã chết... Huynh đệ ta đã chết...
- Huynh đệ ta đã chết... Ta lại không có năng lực báo thù cho hắn...
- Huynh đệ ta đã chết... Ta lại còn sống... Ta lại đứng nhìn hung thủ rời đi...
- Ta không thể cùng chết... không có cùng chết...
- Vô dụng! Vô dụng! Ta thật sự vô dụng...
Mất đi đấu khí hộ thể, chiến sĩ cũng chỉ là thân thể máu thịt bình thường. Mộc Quy Vô Tâm nặng nề đập đầu xuống mặt đất cứng, máu tươi hòa lẫn với bùn đất dính đầy hai gò má của hắn.
Y Toa Bối Lạp nhìn Mộc Quy Vô Tâm gào khóc trên mặt đất. Giờ phút này, ở đây không còn có thủ lĩnh Mộc Quy Vô Tâm bá đạo khống chế thế lực cường đại tại Vĩnh Lưu Thành nữa.
Giờ phút này, nơi này chỉ có một nam nhân trung tuổi, khóc than cho người huynh đệ đã chết. Tiếng khóc của hắn nức nở giống như một đứa bé.
Y Toa Bối Lạp quay đầu nhìn Lôi Địch đứng sừng sững ở tái ngoại không ngã. Vinh quang trong cuộc đời chiến sĩ chính là được chết trận. Vinh dự nhất trong cuộc đời chiến sĩ chính là chết trận vì bảo vệ điều mình cho là đáng để bảo vệ.
Lôi Địch đã làm được điều đó! Mặc dù hắn đã chết trận, nhưng thân thể vẫn đứng vững, vẫn không chịu thần phục trước một Càn Chiến Huyền cường đại như vậy.
Tiếng khóc thê lương rất lâu, không ngừng vang vọng ở tái ngoại. Bầy sói lang thang ở tái ngoại lặng lẽ tiến lại gần bọn họ. Trong đôi mắt phát ra luồng ánh sáng xanh biếc nhìn chằm chằm vào thân thể Lôi Địch đã chết trận, còn cả Mộc Quy Vô Tâm đang vô cùng thương tâm. Nhưng chúng hoàn toàn không có bất kỳ ý định công kích nào.
Y Toa Bối Lạp thậm chí phát hiện, trong ánh mắt những bầy sói này đều lộ vẻ bi thương, giống như bị sự thương tâm của Mộc Quy Vô Tâm lây nhiễm.
Bọn chúng đều rướn cổ nhìn về phía mặt trăng đang treo lơ lửng trên bầu rời, hú dài. Mấy trăm tiếng hú liên tiếp vang lên, giống như đang đưa tiễn Lôi Địch.
Sau khi từng tiếng sói tru qua đi, đàn sói cùng nhau xoay người lặng lẽ rời khỏi đó. Tất cả bọn chúng cũng không phát động công kích lao về phía này.
Không biết đã trôi qua bao lâu, Mộc Quy Vô Tâm mới dừng khóc. Hắn chậm rãi đứng thẳng lên. Trên trán hắn đầy máu tươi. Hắn nhìn Y Toa Bối Lạp:
- Nàng đi chiếu cố Càn Kình. Ta muốn ở một mình với huynh đệ ta thêm một lúc nữa, nói chuyện thật tốt với hắn.
Y Toa Bối Lạp nhìn Mộc Quy Vô Tâm khe khẽ thở dài, xoay người bay lên không trung, biến mất.
Mộc Quy Vô Tâm yên lặng ngồi ở bên cạnh chân Lôi Địch, ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn lên bầu trời sao:
- Mẹ nó, ngươi đi như vậy, lưu lại một mình ta.
- Ta biết, mấy năm nay ngươi vẫn không vui. Từ sau khi Ngọc Oánh chết đi, ngươi chưa từng cảm thấy thật sự hài lòng. Cho dù là khi đã nhập thánh, ngươi cũng chỉ hài lòng bởi vì bản thân có lực lượng báo thù, giết Ma tộc đi tìm kẻ địch mà thôi.
- Hiện tại, ngươi đã vui vẻ chưa? Ở trên cao ấy, ngươi có nhìn thấy Ngọc Oánh không? Nếu ngươi gặp nàng, vậy hãy chuyển lời giúp ta, nói với nàng, qua một thời gian ngắn nữa, Mộc Quy ca ca của nàng sẽ đi gặp nàng, mang theo mứt hoa quả mà nàng thích ăn nhất.
- Ta nghĩ, trên trời cao hẳn sẽ không phân biệt đâu là nhân loại, đâu là ma? Nhân loại và ma thời điểm phải chết, chẳng phải cũng chỉ có một cái đầu sao?
- Nhân loại giết ma, ma diệt nhân loại, rốt cuộc khi nào mới có thể kết thúc vòng luân hồi vô tận này?
- Rốt cuộc, ai mới có thể kết thúc vòng luân hồi vô tận này?
Đau!
Cảm giác này giống như đã trở thành một loại gia vị không thể thiếu trên con đường nhân sinh của Càn Kình.
Có người quen được người khác chiếu cố, có người quen chiếu cố người khác. Có người quen ăn ngọt, cũng có người quen ăn mặn. Càn Kình lại cảm giác hình như mình đã quen với cảm giác đau đớn.
Khôn đấu kỹ của Càn Chiến Huyền cường đại hơn nhiều so với bất kỳ người nào trong Càn gia trước đây. Lực lượng của nó không chỉ đơn giản đánh nát xương cánh tay. thậm chí không thiếu lực lượng còn vọt vào trong thân thể. Bất kỳ nơi nào nó đi qua, đều gây ra lực trùng kích cường đại. Chỉ có điều trọng lực như vậy trùng kích trải qua tấm lá chắn và thân thể đã bị giảm bớt. Uy lực không còn hung hãn như lúc đầu.
Nếu không, trùng kích của một đầu ngón tay vừa nãy đã có thể hoàn toàn đánh chết người.