Bác Lạc thấy thái độ bà ta kiên quyết, ánh mắt tối tăm và dữ tợn: “Có phải vì tôi không có việc làm, trong nhà không có tiền, cho nên bà mới muốn tìm một thằng đàn ông khác đúng không? Con đĩ này, vậy mà không chịu nổi sự cô đơn thế à, muốn trèo cành cao khác ư, bà cũng nhìn xem bản thân có xứng hay không chứ, đã là cái thứ hoa tàn ít bướm, ngoại trừ tôi thì còn có ai cần bà chứ!”.
Ban đầu bác gái nói ra thì trong lòng vẫn còn do dự, nhưng sau khi nghe xong những lời này, trái tim bà ta đã hoàn toàn bằng giá, chán nản nhìn ông ta một cái: “Lạc Đại Hùng, chúng ta là vợ chồng nhiều năm như vậy, tôi và ông trải qua nhiều chuyện như vậy, chẳng phải cho dù ông có tiền hay không thì tôi vẫn luôn ở bên ông sao!
Vậy mà ông lại cho rằng tôi vì tiền mới rời khỏi ông.”
Bác gái cười lạnh một tiếng: “quả nhiên là tác phong làm việc bình thường của ông. Ông đã cho rằng như vậy thì tôi đây cũng không còn gì để nói. Chúng ta ly hôn đi!”
Bà cụ thấy bà ta nói ra những lời này. Cuối cùng cũng sốt ruột.
Tuy bà cụ rất không thích người con dâu trưởng này. Cảm thấy bà ta không bản lĩnh. Không xứng với con trai của mình. Nhưng đã cùng sinh sống nhiều năm như vậy. Sao người này có thể nói đi là đi chứ.
“Không được, con không đồng ý, hai người không thể ly hôn”
Không được, con không đồng ý, hai người không thể ly hôn”
Khi Lạc Quang nghe thấy mẹ anh ta nói ly hôn, cả người đều choáng váng và bối rối, lúc này cũng phản ứng lại, kéo cánh tay bà ta và nhíu mày nhìn bà ta: “Mẹ, mẹ ầm ĩ gì chứ, lúc này đừng gây thêm phiền phức nữa!”
Bác gái lại liếc nhìn đứa con một cái, từ trong mắt anh ta không nhìn ra được sự lưu luyến và một chút tình cảm nào, chỉ thấy vẻ mất mặt và oán hận. Bà ta lạnh lùng cười một cái, gỡ tay anh ta ra: “Tôi đã quyết định rồi! Các người yên tâm đi, tôi không cần bất cứ tài sản gì trong ngôi nhà này, Lạc Quang cũng đã trưởng thành, cũng không cần tôi nuôi nấng, cứ chia tay như vậy đi. Lạc Đại Hùng, ông nhanh một chút, đừng chậm trễ thời gian của tôi”
Bà cụ Lạc và Lạc Quang đều khuyên bác Lạc là dù thế nào đi nữa cũng không được đồng ý.
Nhưng bác Lạc nhìn thấy bác khuôn mặt già nua tang thương kia, trong mắt thoáng qua một tia chán ghét. Trước đây ông ta đã quen, không có ý định đổi vợ, bây giờ ông ta đã leo lên Hoắc Kỳ, sau này sẽ có một tương lai rộng lớn, ai còn yêu một bà vợ cũ không hề xinh đẹp mà còn tàn tạ thế này chứ!
Ông ta lạnh lùng cười một tiếng, không quan tâm đến lời phản đối của bà cụ và thằng con mà nói thẳng: “Ly hôn thì ly hôn, bà đừng hối hận”
Bác gái nghe xong những lời nói đó, cười khẩy: “Đương nhiên tôi không hối hận, tôi chỉ hối hận rằng năm đó đã nhìn sai người vì đã gả cho một người như ông thôi”.
Một kẻ xấu xa, đạo đức giả, máu lạnh tàn nhẫn, vì tài sản mà ra tay nham hiểm độc ác với chính em trai mình.
Vẻ mặt bác Lạc tái nhợt, giận dữ nhìn bà ta: “Tuy bây giờ tôi nghèo, nhưng nếu sau đó nhà chúng ta đi theo nhà họ Hoắc thì sẽ thăng quan tiến chức vùn vụt, nếu không bà sẽ không có được một chút lợi ích nào. Bà có hiểu không?”
Bác gái bực mình dõi theo ông ta, chả nhẽ người này cho rằng chỉ trong một ngày là có thể thăng quan tiến chức vùn vụt được hay sao!
Ông ta chắc chắn cho là thế rồi, coi tất cả mọi người là kẻ ngu ngốc, cho dù có được thăng quan tiến chức nhanh đi chăng nữa, bản thân bà ta cũng không thích, dù sao bà ta cũng không có được chút lợi ích gì.
“Ông nghĩ rõ chưa, tôi đã ký đơn ly hôn rồi, ông cũng mau ký tên đi”
Bác gái nói xong là trực tiếp lấy đơn ly hôn ra, bác Lạc thấy thế thì sắc mặt lập tức càng u ám hơn. Không ngờ người đàn bà đáng ghét này lại chuẩn bị cả đơn ly hôn từ trước, không biết đã lên kế hoạch từ bao lâu.
Tưởng chừng như ông ta chẳng cần suy nghĩ, đưa bút lên, ký thẳng tên mình vào đơn, bà cụ Lạc và Lạc Quang không kịp ngăn cản.
Bác gái chia thành hai tờ đơn, bà ta lấy đơn ly hôn của mình về phòng, sau đó lấy ra một cái vali nhỏ đi thẳng ra cửa chính.
Lúc chuẩn bị đi, bà ta quay lại ngước nhìn Lạc Quang một lần nữa, mặc dù bà ta rất thất vọng về đứa con này, nhưng dù sao nó cũng là đứa con trai mà bà ta đã mang thai mười tháng sinh ra.