Mục lục
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một năm trước, cô khó khăn lắm mới thoát khỏi tay của Lâm Kỳ, đem tất cả hy vọng của mình đều gửi gắm vào cuộc điện thoại gọi cho Hoắc Tùng Quân. Anh đang đính hôn, không thể nào dành thời gian để đến cứu cô, cô có thể hiểu được, cho nên chỉ mong muốn anh báo cảnh sát giúp cô.



Thế nhưng Hoắc Tùng Quân không tin cô, nói cô đang vu khống cho An Bích Hà.



Cô gọi điện cho anh hết lần này tới lần khác đều bị anh lần lượt ẩn từ chốt hết. Khoảnh khắc đó, lòng cô đều nguội lạnh, cô thề sẽ không bao giờ đem trái tim mình đặt lên trên người đàn ông này nữa.



Lạc Hiểu Nhã không hận anh, nhưng cũng không muốn yêu anh nữa. Từ giờ anh chỉ là chồng trước của cô, là một người xa lạ không quan trọng mà thôi.



“Tôi không quan tâm Hoắc Tùng Quân có giúp An Bích Hà hay không. Nhưng nếu như anh ta nhúng tay vào, giúp An Bích Hà thoát khỏi tội danh, vậy thì anh ta cũng là kẻ thù của tôi”



Lạc Hiểu Nhã những ra những lời này khiến cho Lâm Bách Châu thở phào nhẹ nhõm một hơi.



Anh ta dịu dàng cười một tiếng: “Hiểu Nhã, anh với em cùng nhau trở về thành phố An Lạc. Xa nhà hơn một năm rồi, anh cũng cần phải trở về.”



Sở Minh Nguyệt nghe thấy vậy cũng liền vội vàng giơ tay bày tỏ mình cũng muốn đi theo. Bản thân cô ấy vốn đi khắp nơi, sẽ không dừng lại tại



một thành phố, bây giờ chị em tốt nhất của cô ấy muốn đi báo thù, cô ấy làm sao có thể không làm gì, không đi giúp đỡ được chứ.



Mặc dù Ôn Thanh Tuyền cùng Hứa Vi An cũng muốn đi giúp Hiểu Nhã, nhưng bởi vì do không thể ném đi hết thảy việc nhà và công việc mà đi theo tới thành phố An Lạc, nên tâm trạng hai người đều hơi chùng xuống.



Lạc Hiểu Nhã cười an ủi hai người: “Không sao đâu, tớ biết các cậu vẫn luôn quan tâm tớ. Chờ tớ xử lý xong chuyện bên kia, tớ liền cùng Minh Nguyệt quay trở lại tìm các cậu”.



Sau khi quyết định xong, ngày hôm sau, một nhóm ba người liền ngồi máy bay quay trở về thành phố An Lạc.



Lâm Bách Châu trong trẻo dịu dàng, Lạc Hiểu Nhã tinh xảo diễm lệ, Sở Minh Nguyệt khí chất xuất trần, cả nhóm ba người bước đi ở sân bay đều là tiêu điểm.



Bên này, Hoắc Tùng Quân cùng với Triệu Khôi Vĩ vừa đi công tác về, khi đang ngồi lên xe chuẩn bị rời khỏi sân bay thì đột nhiên nghe thấy một giọng nữ quen thuộc.



“Minh Nguyệt, cậu có đói bụng không, chúng ta chút nữa đi ăn đi”



Tim Hoắc Tùng Quân bỗng nhiên đập mạnh, vội nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt tuấn tú vốn không chút biểu cảm bỗng nhiên tràn đầy kinh ngạc



Giọng, giọng nói này, là Hiểu Nhã!



Tài xế đang chuẩn bị lái xe đi thì Hoắc Tùng Quân chợt lên tiếng, giọng nôn nóng nói: “Dừng xe!”



Tiếng này khiến cho tài xế và Triệu Khôi Vĩ bị dọa tới giật nảy mình.



Hoắc Tùng Quân chợt đẩy cửa xe ra, động tác vội vàng xuống xe, chạy về hướng mà lúc nãy âm thanh đó phát ra. Nơi đó có hai cô gái đang đứng nói chuyện, cô gái đưa lưng về phía anh, tóc được búi lên, đỡ lấy va li, bóng lưng và dáng người rất giống Lạc Hiểu Nhã.



Đôi mắt anh đỏ hoe, vừa hoảng loạn lại vừa sợ hãi, lao tới phía sau cô gái kia, bàn tay thon dài nắm chặt lấy cánh tay cô gái kia rồi run giọng hỏi: “Hoài, Hiểu Nhã?”.



Cô gái đó quay đầu lại, lòng của Hoắc Tùng Quân bỗng chốc rơi xuống đáy vực.



Khuôn mặt này không phải của Lạc Hiểu Nhã!



Cô gái kia vốn cho rằng bị người xa lạ bắt chuyện, còn có chút cáu kỉnh, khi quay đầu lại nhìn thấy Hoắc Tùng Quân, lập tức liền xấu hổ mà đỏ bừng mặt.



“Xin lỗi, hình như anh nhận nhầm người rồi”



Người đàn ông trước mặt mặc tây trang màu đen cùng với áo sơ mi trắng, cổ áo thắt cà vạt chỉnh tề, vóc người cao to mạnh mẽ, quần tây làm hiện lên một đôi chân dài. Ánh mặt trời bên ngoài vừa vặn tôn lên làn da trắng sáng, sống mũi cao thẳng tắp, cặp mắt trong trẻo lạnh lùng bởi vì khóe mắt ửng đỏ mà làm tôn lên vẻ cấm dục mà lại đa tình của anh.



Hoắc Tùng Quân thấy không phải là Lạc Hiểu Nhã, trong lòng tràn. đầy thất vọng, khôi phục vẻ mặt lạnh tanh ban đầu, gật đầu một cái với cô gái đó rồi nói: “Xin lỗi!”.



“Không có gì!” Cô gái cầm điện thoại di động, thấy anh sắp rời đi liền vội vàng mở miệng: “Ừm, tôi có thể kết bạn Facebook với anh không?”



Hoắc Tùng Quân nhíu mày một cái: “Tôi không kết bạn với Facebook của người lạ”



Nói xong liền lên xe rời đi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK