An Bích Hà vẫn còn mơ ngủ đã bị tin tức này làm cho hoàn toàn tỉnh táo. Cô ta nhận lấy điện thoại, cau mày đọc từng chữ.
Quả nhiên Trần Thanh Minh đã đưa ra thông báo, nói: trước khi tuần lễ thời trang Paris diễn ra, công ty sẽ không cho ra mắt bất cứ bộ sưu tập nào của Lạc Hiểu Nhã do vấn đề sắp xếp thời gian. Nhưng An Bích Hà biết rõ. Trần Thanh Minh thực sự đã đóng băng hoạt động của Lạc Hiểu Nhã.
Lúc trước, nhờ có chiến thắng trong cuộc thi, danh tiếng của Lạc Hiểu Nhã đã trở nên vang dội khắp nơi. Nhân cơ hội này, chắc hẳn cô sẽ ra một bộ sưu tập mới, tạo ra tiếng vang, cải thiện danh tiếng của mình. Nếu như lúc này bị đóng băng hoạt động, cô không phải là minh tinh ngành giải trí, cũng chẳng phải là danh nhân trong giới chính trị, cứ như vậy thì chẳng mấy chốc, cô sẽ bị công chúng lãng quên.
Nếu như ở tuần lễ thời trang Paris không tạo ra được phản ứng đặc biệt tốt, đoán chừng về sau, sẽ chẳng có ai nhớ đến cô.
An Bích Hà càng xem càng kích động. Lúc trước, cô ta không nghĩ rằng những điều mà Trần Thanh Minh nói đều là sự thật. Không ngờ, Trần Thanh Minh lại thật sự vì cô ta mà đóng băng hoạt động của Lạc Hiểu Nhã. Cô ta cúi đầu xuống, trong lòng tràn đầy sự đắc ý.
Lạc Hiểu Nhã có Hoắc Tùng Quân chống lưng thì sao, có chiến thắng cuộc thi thì sao, không phải bây giờ, tất cả những điều đó đều uổng phí hay sao?
Trong khoảng thời gian này, Lạc Hiểu Nhã vẫn bị ràng buộc bởi Trần thị, đợi đến khi cô không nhịn được nữa mà hủy bỏ hợp đồng, chỉ sợ khi đó cô cũng chẳng còn danh tiếng gì cả.
Ngô Thanh Nam đi ra từ phòng tắm, thấy bộ dạng hưng phấn của cô ta thì nhíu mày: “Cô vui mừng đến mức này sao?”
An Bích Hà ngẩng đầu lên, chăn mền cũng trượt xuống theo cơ thể của cô ta, lộ ra da thịt trắng trẻo, gò má của cô ta ửng hồng, ánh mắt đắc ý nhìn Ngô Thành Nam: “Anh không biết em đã chờ đợi thời khắc này trong bao lâu đâu?”
Giọng nói của cô ta có chút run rẩy.
Khi Lạc Hiểu Nhã và Hoắc Tùng Quân kết hôn với nhau, lúc đó, cô ta đang bị hôn mê. Đến lúc cô ta tỉnh lại, Hoắc Tùng Quân lại không muốn Lạc Hiểu Nhã nữa. Cô ta nghĩ rằng mình thắng rồi. Nhưng không ngờ, sau đó, Hoắc Tùng Quân lại chấp nhận yêu Lạc Hiểu Nhã bị mù lòa trong ba năm. Lạc Hiểu Nhã đã khiến cho cô ta phải nhận lấy sự thất bại.
Sau đó, cô ta ép Hoắc Tùng Quân phải ly hôn, cùng mình đính hôn. Thậm chí cô ta còn để cho Lâm Kỳ đi giết Lạc Hiểu Nhã. Cứ nghĩ Lạc Hiểu Nhã chết rồi, cô ta sẽ thắng. Nhưng cô ta không hiểu vì sao Lạc Hiểu Nhã lại có thể an toàn trở về, không chỉ cướp đi Hoắc Tùng Quân, mà còn dựa vào quyền lực của Hoắc Tùng Quân, dồn ép nhà họ An đến bước đường cùng.
Cô ta lại thua một lần nữa.
Hiện tại, Trần Thanh Minh vì thích cô ta, mà đóng băng hoạt động của Lạc Hiểu Nhã, rốt cuộc cô ta cũng có thể lật ngược ván cờ. Cô ta có thể không vui, không khích động sao?
Ngô Thành Nam thấy An Bích Hà khích động đến mức đôi mắt cũng đỏ bừng lên, thậm chí còn có chút điên cuồng, thì trong đôi mắt của anh ta xuất hiện một loại cảm xúc, không biết anh ta đang thương hại hay là đang mỉa mai An Bích Hà nữa.
Dù sao cũng chỉ là một Lạc Hiểu Nhã thôi mà, sao An Bích Hà lại có thể kích động đến mức này được chứ?
Anh ta trầm giọng nói: “Cũng chỉ là cản trở sự nghiệp của cô ta một chút thôi, cô cũng không cần phải kích động đến mức này đâu? Không phải cô ta còn có Hoắc Tùng Quân ở phía sau sao? Cứ coi như là không có sự nghiệp, thì cô ta cũng không thể nào lâm vào cảnh nghèo túng được. Cô ta vẫn sẽ như cũ, được gả vào nhà họ Hoắc, hưởng thụ cuộc sống hơn người. Cô cảm thấy cô thắng cô ta sao?”
Lúc nói chuyện này, giọng điệu của anh ta mang theo một tia mê hoặc, khiến cho An Bích Hà phải bình tĩnh lại.
Cô ta nhíu mày, nhìn về phía Ngô Thành Nam: “Ý của anh là.”
“Hủy hoại Hoắc Tùng Quân. Đến lúc đó, cô mới có thể hoàn toàn đánh bại được Lạc Hiểu Nhã” Khóe môi của Ngô Thanh Vũ cong lên, anh ta nhìn An Bích Hà chăm chú: “Mặc dù bây giờ Hoắc thị lớn mạnh, chúng ta không thể lật đổ ngay lập tức, nhưng có công mài sắt có ngày nên kim, chúng ta có thể lật đổ từ từ”
Anh ta nói nhỏ một câu với An Bích Hà, cô ta càng ngày càng trừng mắt lớn hơn, trong mắt đều là sự kinh ngạc: “Anh, anh thực sự muốn làm như vậy sao?”
Ngô Thành Nam thu lại ánh mắt tàn nhẫn, trở về dáng vẻ dịu dàng nhìn cô ta: “Cô cũng biết, tôi với Hoắc Tùng Quân vốn không hợp nhau. Anh ta cướp đoạt của tôi không ít, cũng không hề kiêng nể gì mà chà đạp tôi trước mặt người khác. Mặc dù không muốn lấy cứng đối cứng, nhưng tôi cảm thấy, nếu chúng ta không ra tay trước, chúng ta sẽ mãi mãi bị Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã xem thường. Tôi có thể nhẫn nhịn được, chỉ là tôi không muốn cô đi theo tôi cũng phải nhẫn nhịn theo cả một đời”