Lạc Hiểu Nhã nghiêng đầu khó chịu, hai má của cô ửng hồng: “Hoắc Tùng Quân, anh mặc quần áo vào đi”.
Hoắc Tùng Quân rất hài lòng với phản ứng của cô, sau khi lau tóc khô được một nửa, anh thản nhiên choàng khăn lên cổ của mình, trong ánh mắt của anh hiện lên một nụ cười.
“Hiểu Nhã, em biết thói quen của anh mà, ở nhà sau khi tắm xong anh luôn làm thế này.”
Lạc Hiểu Nhã liếc anh một cái rồi sờ vào cơ bắp rắn chắc của anh, cả người có giống như bị thiêu đốt, cô nhanh chóng quay đầu lại: “Bây giờ còi có người ngoài, tôi cảm thấy anh nên chú ý một chút”
Hoắc Tùng Quân dựa sát vào cô, vừa mới tắm xong nên trên người anh vẫn còn mang theo hơi nước mát lạnh và mùi hương của chanh mà Lạc Hiểu Nhã rất quen thuộc.
Đây là mùi hương của một nhãn hiệu sữa tắm mà cô đã quen dùng. Toàn bộ căn phòng đều mang một bầu không khí mờ ám. Lạc Hiểu Nhã cảm thấy cổ họng mình khô khốc, cả người đều khó chịu.
Giọng nói của Hoắc Tùng Quân khàn khàn, anh cách cô rất gần, giống như tại và thái dương đang cọ xát vào nhau vậy.
“Hiểu Nhã, từ trước đến nay trong mắt anh, em chưa bao giờ là người ngoài, mà em chính là người nhà!”.
Những lời này giống như một tiếng nổ khiến hai tại của Lạc Hiểu Nhã không chịu được nên đã đỏ bừng lên.
Hoắc Tùng Quân bước lại gần, nhưng bởi vì sự chênh lệch về chiều cao nên nhìn không khác gì anh ôm trọn cô vào lòng.
Lúc này Lạc Hiểu Nhã mới kịp phản ứng, đẩy Hoắc Tùng Quân ra, sau đó giả bộ tươi cười, khuôn mặt không có biểu hiện gì khác, nói: “Anh mau mặc quần áo vào đi, đừng làm lãng phí thời gian của tôi, lát nữa tôi còn phải về nhà, không thể về quá muộn được”
Đúng là vô tình mà!
Hoắc Tùng Quân mấp máy môi, ánh mắt lóe lên một tia ai oán, bản thân anh thấy rõ ràng vóc dáng của mình đẹp hơn cái tên Lâm Bách Châu đó nhiều, vậy mà chẳng hiểu tại sao Hiểu Nhã lại không thèm để ý đến anh.
Nhưng mà không sao, anh vẫn có chỗ hơn tên Lâm Bách Châu, Hiểu Nhã cũng đâu thèm để ý đến anh ta, hơn nữa khi nhìn thấy anh, cô ấy còn đỏ mặt xấu hổ nữa chứ.
Dường như Hoắc Tùng Quân hoàn toàn đã quên mất chuyện năm đó anh đã ngăn không cho Lạc Hiểu Nhã rời đi, vô cùng thỏa mãn đi vào trong phòng ngủ mặc quần áo tử tế.
Lúc Lạc Hiểu Nhã đi vào thì Hoắc Tùng Quân đã ngoan ngoãn nằm trên giường, nhắm mắt lại, bên cạnh còn chưa ra một vị trí trống dành cho cô: “Hiểu Nhã, lên đây đi”.
Lạc Hiểu Nhã khẽ nhíu mày: “Chỉ là xoa bóp thôi mà, đâu cần phải lên giường?”
Hoắc Tùng Quân nghe vậy gương mặt lộ rõ sự tủi thân: “Trước đây toàn là em nằm bên cạnh Xoa bóp cho anh, nếu bây giờ thay đổi vị trí thì anh sẽ cảm thấy không quen, như vậy thì mọi công sức của em đều uổng phí rồi”
Nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Lạc Hiểu Nhã, Hoắc Tùng Quân tiếp tục nói: “Hơn nữa nếu như anh không ngủ được thì thời gian em ở lại cũng lâu hơn nữa, sợ là đến khi trời sáng còn..”.
“Được rồi được rồi, tôi lên là được chứ gì” Lạc Hiểu Nhã cắn răng nói. Từ bao giờ mà Hoắc Tùng Quân luôn lạnh lùng ít nói lại nói nhiều như vậy cơ chứ? ”
Hoắc Tùng Quân thấy cô đi lên, được voi đòi tiền, gối lên đùi của cô, cảm thấy vô cùng hài lòng những khuôn mặt điển trai lại thể hiện sự vô tội: “Bắt đầu đi Hiểu Nhã”
Lạc Hiểu Nhã cố gắng nhẫn nhịn, kiềm chế không mắng ra tiếng bởi vì anh đã vì cô mà tạo áp lực với An thị cho nên cô mới nhượng bộ như vậy.
Hoắc Tùng Quân cảm nhận được những ngón tay thon dài lạnh như bằng của cô chạm vào làn da ấm nóng của anh, anh khẽ thở dài. Đúng, chính là cảm giác này, hơn một năm rồi anh mới cảm nhận lại được loại cảm giác này.
Trong lòng Hoắc Tùng Quân cảm thấy vô cùng xúc động và ấm áp, anh tham lam hít lấy mùi hương nhẹ nhàng trên cơ thể cô, khuôn mặt cũng dần dần bình tĩnh hơn.
Theo như tính toán của Lạc Hiểu Nhã thì khoảng ba mươi phút tới một tiếng thì Hoắc Tùng Quân sẽ đi vào giấc ngủ.
Cô cảm nhận được anh đang từ từ thả lỏng toàn thân, hơi thở cũng dần dần ổn định vì vậy nên động tác cũng nhẹ lại. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên chói tai, phá vỡ sự yên tình của căn phòng.