Vừa nghĩ tới người này, trong lòng Lạc Hiểu Nhã lại hận vô cùng, cô và người này không có bất cứ ân oán gì, dựa vào đầu người này lại hại cô như thế.
Những chuyện về sau, trên đường đến đây Hoắc Tùng Quân đã kể hết cho Lạc Hiểu Nhã nghe rồi.
Nếu không phải bạn của anh trùng hợp gặp phải rồi cứu cô, có lẽ cô thật sự đã bị tổng giám đốc Lưu kia đạt thành ý xấu rồi.
Lạc Hiểu Nhã nổi giận đùng đùng, mang theo một thân lệ khí, hôm nay cô phải vạch trần toàn bộ mọi chuyện, sẽ không bỏ qua cho cái đồ chết tiệt Trương Tịnh Nhu kia.
Không giống Lạc Hiểu Nhã, Hoắc Tùng Quân lại là một đường gió xuân phơi phới, hiểu lầm giữa anh và Lạc Hiểu Nhã đã được cởi bỏ, còn ở cùng nhau một đêm.
Tổi qua, khi ngủ cùng với Lạc Hiểu Nhã, chất lượng giấc ngủ chưa bao giờ được tốt như vậy, so với mát xa còn hiệu quả hơn.
Nếu như Hiểu Nhã đồng ý ngủ cùng anh thì tốt rồi.
Điều này đương nhiên là không thể.
Hoắc Tùng Quân chỉ tưởng tượng ở trong lòng, vẻ mặt tiếc nuối.
Sau khi đỗ xong xe, Hoắc Tùng Quân lập tức tháo cà vạt ra, cởi bỏ hai hàng cúc trên cùng của chiếc áo sơ mi, để lộ ra cổ và xương quai xanh.
Vết cào đỏ tươi ở trên cổ hoàn toàn bị lộ ra ngoài.
Hoắc Tùng Quân soi ở trong gương, vừa lòng cong lên khóe môi.
“Tổng giám đốc Hoắc, chào buổi sáng”.
Nhân viên từ xa đã nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đi đến, tinh thần phấn chấn chào hỏi với anh, lời còn chưa nói xong, nhìn thấy vết cào đỏ tươi trên cổ anh, trực tiếp ngây người tại chỗ, lúc nói ra hai chữ cuối cùng còn mang theo chút run rẩy.
Hôm nay tổng giám đốc Hoắc rất không bình thường.
Tâm trạng Hoắc Tùng Quân rất tốt nên gật đầu với nhân viên, người nhân viên này lại sợ run cả người.
Thật sự là quá bất thường rồi.
Dọc theo đường đi, nhân viên nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đều ngơ ngác, Triệu Khôi Vĩ ôm theo một đống văn kiện đi tới, thấy nhân viên công ty đều có bộ dạng hoảng hốt, nhíu mày:
“Xảy ra chuyện gì? Tối qua không nghỉ ngơi tốt sao?”
Nhân viên nhìn thấy Triệu Khôi Vĩ, tinh thần chấn động, vội vàng bắt lấy cánh tay anh ấy: “Trợ lý Triệu, tổng giám đốc Hoắc, tổng giám đốc Hoác có phải đã xảy ra chuyện gì rồi phải không?”
“Cái gì?” Triệu Khôi Vĩ ngẩn ra một chút, nhìn dáng vẻ căng thẳng của nhân viên, vẻ mặt cũng trở lên nghiêm túc.
Lẽ nào Tổng giám đốc Hoắc thật sự xảy ra chuyện rồi sao?
“Xảy ra chuyện gì? Cậu nói rõ ràng cho tôi nghe”
Nhân viên lập tức kể lại chuyện vừa rồi, khoa tay múa chân vô cùng phô trương: “Tổng giám đốc Hoắc cười với tôi, anh ấy vậy mà lại cười với tôi”
Hoắc Tùng Quân chính là một tảng băng ngàn năm ở công ty, xây dựng uy quyền đã lâu, nhân viên đều vừa kính nể vừa sợ anh, hôm nay đột nhiên thấy anh cười khẽ chào hỏi với mình, có thể không sợ được sao.
Tinh thần của nhân viên đột nhiên có chút ngẩn ra: “Hôm qua tôi còn nghe nói Tổng giám đốc Hoắc mắng giám đốc bộ phận thị trường một trận, bây giờ vậy mà lại cười với tôi. Lẽ nào công ty thật sự sắp phá sản rồi sao?”
Loại cảm giác thật sự giống như được ăn một bữa ngon trước khi bị chặt đầu vậy, khiến trong lòng anh ta rất hoảng loạn.
Triệu Khôi Vĩ đen mặt, nhân viên công ty bọn họ đều bị làm sao vậy chứ? Chỉ cần sắc mặt Tổng giám đốc Hoắc thay đổi một chút, đều cho rằng công ty sắp phá sản, Hoắc Kỳ dễ dàng phá sản lắm sao?
“Được rồi, đừng nghĩ linh tinh nữa, đi làm việc đi”