Hoắc Tùng Quân đã biết được đây là kế hoạch trả thù Lạc Hiểu Nhã của cô ta, nhìn nước mắt của cô ta chỉ cảm thấy giả dối, trong lòng càng thêm nguội lạnh.
Cô ta đúng là chưa thấy Hoàng Hà chưa từ bỏ ý định.
“Được, vậy thì tìm đi!” Anh lạnh lùng nói câu này, An Bích Hà ngẩng đầu nhìn anh, trong mắt tràn đầy vui mừng.
Lạc Hiểu Nhã liếc mắt nhìn, cô cảm thấy bản thân giống như một người phụ nữ độc ác đang bắt nạt một cô gái yếu đuối đáng thương vậy.
Ông Lâm lập tức kêu gọi người kiểm tra camera cửa phòng vệ sinh, có thể thấy rõ ràng khi An Bích Hà bước vào, trên tay quả thực là có đeo nhẫn, lúc cùng với Chung Khánh Ngọc đi ra thì lại không thấy chiếc nhẫn nữa.
Như vậy xem ra hình như chiếc nhẫn thực sự là bị mất ở trong phòng vệ sinh.
Người hầu khó hiểu: “Nhưng chúng tôi quả thật là đã tìm kiếm khắp nơi nhưng vẫn không có thấy bóng dáng của chiếc nhẫn”
Chung Khánh Ngọc cau mày nhìn về phía Lạc Hiểu Nhã: “Lúc tôi và Bích Hà vào phòng vệ sinh thì hình như Cô Lạc cũng ở bên trong. Chúng tôi đã xảy ra một chút xung đột nhỏ, có lẽ chiếc nhẫn đã bị rơi vào lúc đó”
Cô ta nói xong dừng lại một chút: “Sau đó, tôi và Bích Hà rời đi, chỉ có một hình Cô Lạc vẫn còn ở lại phòng vệ sinh”
Lạc Hiểu Nhã nghe thấy lời này, ánh mắt sắc bén nhìn sang: “Ý của cô là, nhẫn của cô ta là do tôi lấy sao?”
“Không không, Cô Lạc đừng hiểu lầm” Chung Khánh Ngọc vội vàng nói: “Tôi chỉ là đang trần thuật lại tình huống lúc đó, không hề nói cô đã lấy chiếc nhẫn”.
Lạc Hiểu Nhã hừ lạnh một tiếng, rõ ràng lúc nói chuyện là muốn chỉ vào cô, còn cố ý dùng ánh mắt kỳ quái nhìn cô, trong mắt hoàn toàn toát lên sự nghi vấn, như vậy còn giả bộ cái gì!
“Lúc đó tôi cũng ở bên cạnh Bích Hà, tôi cũng đáng nghi. Vì để chứng minh sự trong sạch của chúng ta, hay là kiểm tra một chút là được”
Chung Khánh Ngọc vừa nói vừa đem tất cả những đồ ở trong túi xách của mình lấy ra, bên trong trừ một vài đồ trang điểm ra thì không còn gì cả. Cô ta còn cố tình giang tay ra để cho một vị khách nữ lớn tuổi khám xét cơ thể ngay tại chỗ.
Vị khách nữ lục soát xong thì lắc đầu với mọi người: “Trên người cô Chung quả thật không phát hiện ra chiếc nhẫn” Lời này vừa nói ra ánh mắt mọi người liền đổ dồn lên người Lạc Hiểu Nhã.
Lạc Hiểu Nhã lạnh lùng nhìn xung quanh một lượt: “Nhưng vì sao tôi lại phải bị kiểm tra như vậy? Lục soát cơ thể thế này hẳn là phạm pháp rồi. Tôi tự nhận là tôi không có lấy nhẫn của cô ta thì tại sao lại phải chịu loại sỉ nhục như vậy?”
Cô có hồi ức không tốt đối với chữ “lục soát cơ thể” này. Lúc nhìn thấy An Bích Hà trong ánh mắt cũng mang theo sự chán ghét.
“Hay là tìm kiếm lại một lần xem, kiểu lục soát cơ thể này thực sự là quá đáng” Hoắc Tùng Quân mở miệng ngăn cản.
An Bích Hà mím môi, do dự liếc nhìn anh một cái, đột nhiên nói: “Mặc dù tôi biết Cô Lạc không phải là người như vậy nhưng vì để Cô Lạc có thể nhanh chóng lấy lại sự trong sạch của mình, Cô Lạc vẫn là nên đồng ý đi, dù sao thì lúc ở phòng vệ sinh chỉ có ba người chúng ta ở đó thôi!”.
Hoắc Tùng Quân cau mày, đang chuẩn bị lại nói gì đó thì Lạc Hiểu Nhã đột nhiên ném túi xách trong tay của mình cho cô ta: “Đây, tùy ý kiểm tra!”
Ánh mắt Hoắc Tùng Quân kinh ngạc, trong lòng luôn có một dự cảm không tốt.
An Bích Hà cầm lấy túi xách của cô, lén lút trao đổi ánh mắt với Chung Khánh Ngọc sau đó mới chầm chậm đổ những đồ vật ở trong túi xách ra.
Kết quả là “teng” một tiếng, một chiếc nhẫn xinh xắn và độc đáo đã rơi xuống.
Tất cả hoàn toàn yên tĩnh.
Một chiếc nhẫn dửng dưng xuất hiện trước mặt các vị khách như thế này, nó được tìm thấy trong chiếc túi xách mà Lạc Hiểu Nhã luôn đem theo bên mình, lúc này có thực sự không biết phải nói như thế nào.
Ánh mắt của các vị khách khứa đều rơi vào trên người Lạc Hiểu Nhã, mỗi người đều khác nhau, có một số thì hiểu rõ sự việc, nhìn Lạc Hiểu Nhã với ánh mắt cảm thông, còn những người không hiểu chuyện thì nhìn cô với ánh mắt mỉa mai và chán ghét..