Anh vừa nghĩ tới khung cảnh một buổi lễ thành hôn lãng mạn, đẹp đẽ, Lạc Hiểu Nhã mặc bộ váy cưới màu trắng tinh khôi, đi về hướng của chú rể không thấy rõ mặt, còn anh thì giống như một tên ngốc, ngồi ở hàng đầu tiên cười ngây ngô.
Khuôn mặt Hoắc Tùng Quân đen lại, đúng là không thể suy nghĩ linh tinh, không thể nào xảy ra chuyện như vậy được.
Cho dù anh có trở thành một tên ngốc, thì cũng là một tên ngốc vừa có tiền vừa đẹp trai, lại còn thương vợ nữa, nhất định anh sẽ không cho phép Lạc Hiểu Nhã được cưới bất kỳ ai ngoài anh.
Nhìn thấy khuôn mặt của Hoắc Tùng Quân càng ngày càng đen lại thì Lạc Hiểu Nhã vừa bực mình vừa buồn cười, nâng mặt anh lên, nói: “Anh nghĩ đến điều đó thật à?”
Hoắc Tùng Quân ngước lên, nhìn thấy đôi mắt đào hoa của cô thì nghiêm túc nhìn cô: “Anh sẽ không cho phép em được gả cho người khác. Đợi anh xử lý An thị xong thì chúng ta sẽ đính hôn ngay lập tức”
Mặc dù dạo gần đây không thấy Lâm Bách Châu kia lảng vảng xung quanh Lạc Hiểu Nhã nhưng ai mà biết được anh ta cong có suy nghĩ không nến có với cô hay không.
Xung quanh Hiểu Nhã có không ít người đàn ông, ai cũng rất tài giỏi, có lại thông minh xinh đẹp như thế, tính cách lại tốt, mặt nào cũng tốt, nếu như lại có người thích cô thì phải làm sao bây giờ?
Hoắc Tùng Quân càng nghĩ càng thấy đúng, anh nên tuyên bố mối quan hệ của hai người càng sớm càng tốt để đánh bay những suy nghĩ xấu xa đó.
Lạc Hiểu Nhã nhìn thấy dáng vẻ nghiêm túc của anh thì suy nghĩ một chút rồi nhìn anh, nở nụ cười, dịu dàng nói: “Vậy cũng được, đợi em giải quyết xong chuyện của bố mẹ rồi chúng ta đính hôn”
Tất cả những suy nghĩ trong lòng của Hoắc Tùng Quân đều bị lời này của Lạc Hiểu Nhã đánh bay hết, anh kinh ngạc nhìn cô, nói năng lộn xộn: “Em… Em… Em đồng ý rồi?”
“Tại sao lại không đồng ý?” Đôi tay của Lạc Hiểu Nhã bị Hoắc Tùng Quân nắm lấy, cô cũng thuận thế tựa vào lồng ngực của anh: “Em đã xác định được tình cảm của anh đối với em, em cũng có tình cảm với anh, thì còn có cái gì là không thể nữa?”
Có lẽ trước đây cô do dự là bởi vì cô chưa xác định được rằng Hoắc Tùng Quân có thích cô thật hay không, không xác định có thể xảy ra những chuyện giống như lúc trước hay không.
Nhưng sau khi trải qua lần này, cô đã xác định rồi.
Hoắc Tùng Quân thực sự vô cùng yêu cô.
Yêu đến mức anh có thể đánh đổi mạng sống mình vì cô, cho dù xe có mất kiểm soát thì phản ứng đầu tiên của anh là phải bảo vệ cô trước.
Hơn nữa, còn có một nguyên nhân nữa khiến trước đây cô cảm thấy do dự, đó chính là mẹ Hoắc.
Trước đây, Lạc Hiểu Nhã biết rằng bà ấy không thích gặp cô, thậm chí còn thù ghét cô, cảm thấy rằng cô không xứng với Hoắc Tùng Quân vì vậy luôn trăm phương nghìn kế ở giữa giở trò để chia rẽ cô và Hoắc Tùng Quân.
Vì vậy cho dù Hoắc Tùng Quân có yêu cô nhiều đến mức nào đi chăng nữa, lúc đó cô vẫn do dự có nên gả cho anh hay không.
Hôn nhân không phải chỉ là chuyện của hai người, Hoắc Tùng Quân không bao giờ có thể đoạn tuyệt quan hệ với mẹ của anh, Lạc Hiểu Nhã cũng không đòi hỏi, ép anh và mẹ Hoắc phải đoạn tuyệt quan hệ. Nếu như là cô, cô cũng không thể nào vì chồng mà đoạn tuyệt quan hệ với bố mę.
Nhưng từ những việc tối hôm qua thì cô cảm thấy mẹ Hoắc đã thay đổi thái độ với cô, cũng sẽ không làm khó cô, thậm chí còn quan tâm đến cô nữa.
Những chuyện khiến cô do dự đều đã được giải quyết hết rồi, vậy thì bây giờ đâu còn gì phải lo ngại nữa?
Hoắc Tùng Quân mừng như điên, trên khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng bây giờ đã hiện lên một nụ cười, là nụ cười không có bất kỳ sự lo lắng, giống như tảng băng đã tan ra, trăm hoa đua nở, đẹp đến mức khó tin.
Trong nháy mắt, Lạc Hiểu Nhã nhìn đến mức ngây người, một lúc lâu sau mới đỏ mặt, dựa vào trước ngực anh: “Anh vui đến vậy sao?”
“Nếu như em cầu được ước thấy thì em có cảm thấy vui giống như anh không?” Trong giọng nói của Hoắc Tùng Quân cũng tràn ngập ý cười, vô cùng sảng khoái.