“Hiếu Nhã, ngoài chuyện đó ra, cô còn bỏ sót một số chuyện khác” Trần Thanh Minh liếc nhìn làn da trắng nõn trong suốt của cô dưới ánh mặt trời, đường nét gương mặt vô cùng tinh xảo, đôi mắt hồng đào quyến rũ, thở dài một hơi.
“Ngoại hình của cô rất xuất chúng. Giờ cư dân mạng luôn nhìn vào nhan sắc trước tiên, hơn. nữa cô cũng đã biểu hiện rất tốt trong phần thi vừa rồi. Giờ đây, lời kêu gọi giành chức vô địch của cô đang rất rầm rộ trên mạng”
Lạc Hiếu Nhã mím môi, vẻ mặt không có chút nào vui mừng: “Cho nên, mọi người càng hô hào rầm rộ như vậy, mà tôi lại thua cuộc, thì tôi sẽ nhận phải sự chỉ trích càng cao, đúng không?”
Trần Thanh Minh khó khăn gật đầu: “Cô biết vậy là được.”
“Vậy tôi chỉ có thể thành công trong cuộc thi này, không được thất bại, đúng không?”
Ánh mắt Lạc Hiếu Nhã trở nên lạnh lẽo, nhìn chằm chằm về phía trước, Hoắc Tùng Quân vô thức nắm lấy bàn tay cô, cố gắng trấn an cảm xúc của cô: “Hiếu Nhã, cố gắng giữ bình tĩnh, đừng nhất thời tức giận. Em còn hớ tối qua anh đã nói với em những điều gì không?”
Lạc Hiếu Nhã hít một hơi thật sâu, bình tĩnh lại một chút, lên tiếng đáp: “Anh yên tâm, tôi vẫn nhớ mà. Tôi sẽ không bị xao động đầu, làm như vậy kẻ khác sẽ đạt được mục đích của họ”.
Vừa nói, cô vừa nhìn Trần Thanh Minh với ánh mắt trong veo: “Tôi nghi ngờ rằng từ tối hôm qua đến nay, có người cố ý đưa chuyện của tôi lên mạng xã hội, tâng bốc tôi lên tận trời cao, rồi đợi đến lúc tôi ngã xuống thật thảm hại”
Vẻ mặt của Trần Thanh Minh cũng rất nghiêm túc: “Cô nói đúng. Hôm qua trước khi đi ngủ, tôi chỉ nhìn thấy một số bài báo nhỏ nhặt liên quan đến cô, nhưng sáng sớm nay vừa tỉnh dậy, một loạt tin tức liền ùn ùn kéo đến. Công ty chúng ta từ trước đến nay chưa bao giờ quảng bá cho các nhà thiết kế, nhưng người duy nhất từng sử dụng thủ đoạn này chính là tập đoàn An Thị.”
“Kiểu tuyên truyền như thế này giống hệt với phương thức làm việc trước đây mà An Thị dùng để thổi phồng lên các nhà thiết kế của bọn họ, chỉ có điều lần này dữ dội hơn rất nhiều”
Lạc Hiếu Nhã và Hoắc Tùng Quân liếc nhau, ánh mắt rất lạnh lùng: “Xem ra chắc chắn là An Bích Hà làm rồi.”
Đang nói chuyện, bỗng An Bích Hà đem theo Ngô Giai Như và Ngô Vân õng ẹo đi tới, nhìn. thấy mấy người bọn họ đang tập trung trò chuyện, liền vui vẻ bước đến chào hỏi.
“Ái chà, đây chẳng phải là Lạc Hiếu Nhã, nhà thiết kế xinh đẹp đang được tìm kiếm nhiều nhất hiện nay sao? Thật vinh dự cho tôi khi được gặp người thật ngoài đời.”
Giọng điệu của cô ta rất cường điệu, khóe miệng còn nở một nụ cười châm biếm.
Lạc Hiếu Nhã cảm thấy vô cùng chán ghét, nếu đã muốn tranh đấu, vậy thì hãy đường đường chính chính đấu với nhau một trận, hà cớ gì phải chơi trò hèn mọn này, thật đáng khinh.
Nhưng đây cũng chính là phong cách từ trước đến nay của An Bích Hà, mưu mô xảo quyệt.
Ngô Giai Như và Ngô Vân cũng biết chuyện Lạc Hiếu Nhã đang vô cùng rầm rộ trên mạng, bọn họ không chút xấu hổ, ngẩng cao đầu nhìn Lạc Hiếu Nhã. Bọn họ biết rõ rằng, chuyện này chính là do An Bích Hà làm, mục đích là để làm rối loạn cảm xúc của Lạc Hiếu Nhã trước cuộc thi.
Nhưng bọn họ không nói gì cả, dù sao thì cuộc thi này cũng là cuộc thi vô cùng quan trọng với bọn họ. Nếu như bọn họ chiến thắng, tập đoàn An Thị sẽ rót vốn đầu tư cho bọn họ, như vậy thì studio của bọn họ sẽ được mở lại.
Lạc Hiếu Nhã nhìn hai chị em Ngô Giai Như và Ngô Vân đang im lặng sau lưng An Bích Hà, khóe miệng khẽ giật.
Qủa nhiên là có liên quan đến chuyện lợi ích, quan điểm của người khác chính là nhiều một chuyện không bằng ít đi một chuyện. Thật nực cười, rõ ràng là sau khi kết thúc trận thi đấu ngày hôm qua, hai chị em bọn họ còn nói rằng sẽ quang minh chính đại thi đấu với cô.
Cô ngẩng đầu nhìn An Bích Hà với vẻ mặt kiêu ngạo: “An Bích Hà, cô chỉ giỏi dùng mấy trò mèo này thôi, tuy nhiên lần thi đấu trước cô cũng dùng thủ đoạn với tôi, nhưng chẳng phải tôi vẫn chiến thắng đấy sao? Lần này cũng vậy, tôi vẫn sẽ chiến thắng, đến lúc đó, cô hãy bảo vệ đôi mắt của mình cho tốt, đừng để hai con mắt của cô rơi xuống đất vì ngạc nhiên”
An Bích Hà nhìn dáng vẻ tự tin của ạch Hiếu Nhã, tức tối cắn chặt môi dưới: “Lạc Hiếu Nhã, cô đừng có đắc ý, lần này tập đoàn An Thị chúng tôi có đến hai nhà thiết kế, trận thi đấu lần trước là do cô may mắn mà thôi, còn lần này ai thắng ai thua còn chưa biết đâu.”
An Bích Hà tuy ngoài miệng thì buông lời độc ác, nhưng trong lòng thì vô cùng buồn bực, rõ ràng Lạc Hiếu Nhã đã biết chuyện trên mạng, nhưng tại sao cô ta lại không chịu bất cứ ảnh hưởng nào.
Nếu như cảm xúc của cô ta vẫn bình tĩnh như trước, thì chẳng phải bản thân đã tốn công tốn sức quảng cáo cho cô ta rồi sao? Hơn nữa, nếu có chiến thắng cuộc thi, vậy thì tất cả những gì mà bản thân cô ta làm đã vô hình đẩy mạnh thêm danh tiếng cho Lạc Hiếu Nhã.
Nghĩ đến đây, sắc mặt An Bích Hà càng trở nên hung dữ, hằn học nhìn Lạc Hiếu Nhã.
Lạc Hiếu Nhã cũng cau mày, tại sao đột nhiên An Bích Hà lại tỏ ra thù địch với cô như vậy, dường như cô ta đang muốn ăn tươi nuốt sống cô vậy.
“Chúng ta không cần ở đây nói chuyện với kẻ điên, cứ vào trong trước đã, lát nữa sẽ dùng nghệ thuật để nói chuyện.”