Lúc này màn hình tràn ngập tin tức “Khinh Hà, quần áo tẩm độc giết người.”
Trên trang tìm của trình duyệt, chỉ cần nhập từ ‘Khinh Hà’ là tin tức về vụ việc này ngay lập tức hiện lên.
So với trước đây thì vụ việc ngày càng trở nên tồi tệ hơn, ngoài tin tức này ra còn có nhiều tin khác. Ví dụ như quần áo kém chất lượng, mục nát, khi sử dụng sẽ bị dị ứng và cả những tin tức trước đây chưa từng xuất hiện.
Hiện tại Khinh Hà đã hoàn toàn đóng cửa, bọn họ mua quần áo giá cao từ những người khác, quay video và bắt đầu đánh giá trực tiếp.
Ngón tay An Bích Hà run rẩy lướt màn hình, cô ta nhìn các blogger bình phẩm đang chê bai quần áo của Khinh Hà.
Đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Những chuyện này đã qua từ lâu rồi, tại sao bây giờ lại tràn ngập trên mạng? Điều này là không thể nào.
Cả người An Bích Hà có chút run rẩy, nếu chuyện này lan ra thì Khinh Hà sẽ không thể tiếp tục buôn bán được nữa. Rõ ràng đã có người dở trò sau lưng và muốn phá đám cô ta.
Ngoại trừ Hoắc Tùng Quân ra thì sẽ không có ai có thể đạt được trình độ này. Nếu là mẹ con nhà họ Trần thì cùng lắm sẽ phái người đến phá cửa hàng của cô ta mà thôi. Hoắc Tùng Quân thực sự muốn cắt đứt mọi hy vọng của An Bích Hà.
Lúc này, Ngô Thành Nam chống gậy ra khỏi phòng làm việc thì thấy An Bích Hà đang ngây người ngồi ở bàn ăn, chiếc thìa rơi trên bàn, bữa sáng trước mặt cô ta cũng chưa động đến.
Anh ta khàn giọng nói: “Bữa sáng không ngon miệng sao?”
Giọng nói này kéo An Bích Hà khỏi dòng suy nghĩ của mình, cô ta đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ngô Thành Nam như thể nhìn thấy cọc gỗ cứu mạng của mình. An Bích Hà nhanh chóng đứng dậy và chạy về phía anh ta.
Khi chạy gần tới nơi An Bích Hà mới nhớ đến cái chân bị thương của anh ta và vội vàng dừng lại.
Sắc mặt cô ta tái nhợt, giọng nói run run như đang khóc: “Ngô, Ngô Thành Nam, xin hãy giúp em, lần này chỉ anh mới có thể giúp em thôi”
“Có chuyện gì vậy?” Ngô Thành Nam nhíu mày khi thấy cô ta như vậy.
Thứ có thể khiến cô ta bộc lộ cảm xúc như vậy thì… Trong lòng Ngô Thành Nam cũng đã có suy đoán.
An Bích Hà nói với anh ta về những gì mình vừa nhìn thấy, sau đó cô ta liếc nhìn vẻ mặt của Ngô Thành Nam rồi thận trọng nói: “Hoắc Tùng Quân hẳn là đoán được anh ở phía sau giúp đỡ em nên anh ta mới cố tình làm vậy. Rõ ràng anh ta muốn đối đầu với anh, anh ta coi thường anh và..”
An Bích Hà vừa nói vừa liếc nhìn chân của Ngô Thành Nam. Mặc dù không nói ra, nhưng tâm mắt của cô ta đã tự hiện rõ, sắc mặt của Ngô Thành Nam đột nhiên tối sầm lại.
An Bích Hà biết tình trạng hiện tại của Ngô Thành Nam.
Anh ta là một người có dung mạo tuấn tú, trước mặt mọi người thì vô cùng hoàn mỹ, nhưng bây giờ chân của anh ta đã bị gãy, chuyện này đối với anh ta đã trở thành một cái gai trong lòng, nên không có ai dám nhắc tới chuyện này nữa .
Nhưng An Bích Hà lại nói ra những lời này, đặc biệt là Hoáắc Tùng Quân vẫn luôn là kẻ thù của Ngô Thành Nam, thậm chí có thể nói là thủ phạm làm chân của anh ta bị thương.
Sắc mặt Ngô Thành Nam trở nên u ám, trong mắt anh ta hiện lên vẻ thù địch, đám người giúp việc xung quanh không ai dám bước tới. Chỉ có An Bích Hà đang cảm thấy tự hào, chỉ cần Ngô Thành Nam nổi giận thì anh ta sẽ không bao giờ bỏ qua chuyện này.
Ngay trong giây tiếp theo, cô ta đã nhìn thấy Ngô Thành Nam vươn tay về phía mình và nói: “Mau đưa điện thoại cho tôi xem”
An Bích Hà nhanh chóng đưa điện thoại vào tay anh ta: “Của anh đây”
Ngô Thành Nam lật nó lại, sắc mặt càng ngày càng xấu: “Đây chính là do Hoắc Tùng Quân làm, quả nhiên anh ta muốn đối đầu với tôi”
Ngô Thành Nam không tin là Hoắc Tùng Quân lại không đoán được những tin tức của An Bích Hà là do anh ta đè xuống.
Hoäắc Tùng Quân đã biết điều đó mà anh lại hết lần này đến lần khác đăng tin tức này lên mạng, không những thế mà còn làm cho vấn đề càng trở nên xôn xao hơn. Điều này cho thấy Hoắc Tùng Quân đang nhắm đến anh ta.
Ngô Thành Nam nghiến răng và đập mạnh xuống bàn ăn khiến cho mặt kính dày trên đó hơi nứt và phát ra tiếng động lớn.