Mục lục
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ấp úng, sắp nói hết câu nhưng rồi lại chẳng nói ra được điều gì.



Không phải chỉ cảm thấy mất mặt mà cũng sợ Hoắc Tùng Quân biết được kế hoạch của mình, anh có thể sẽ ngăn cản mình, dù sao cũng hơi nguy hiểm.



Hoắc Tùng Quân không cũng không ép buộc Lạc Hiểu Nhã phải nói rõ, nghe những lời này của cô, nghĩ đến lúc trước bà cụ làm lầm ĩ, nói đến chuyện tìm việc cho bác Lạc, nháy mắt đã hiểu được.



“Có phải vì ông bác kia của em không?”



Lạc Hiểu Nhã mím môi, gật đầu, giải thích nói: “Anh yên tâm, không phải em mềm lòng, cũng không phải xoa dịu quan hệ với bọn họ, lại càng không phải bị bọn họ uy hiếp, chỉ là trong lòng em có kế hoạch, bên này cần anh phối hợp thực hiện”



Hoắc Tùng Quân chờ một hồi, thầy cô cũng không nói ra kế hoạch kia là gì, ngược lại còn trơ mắt nhìn mình thì đã hiểu, cô nhóc này không muốn tiết lộ kế hoạch với anh.



Anh duỗi bàn tay to tới, giúp cô vuốt vuốt mái tóc dài rồi nói: “Không dễ gì em mới chủ động mở miệng xin anh giúp đỡ, sao anh có thể không giúp em, chẳng qua anh có một điều kiện..”



“Anh nói đi!” Đôi mắt Lạc Hiểu Nhã lập tức sáng rực lên, dựa theo điều kiện mà lần trước Hoắc Tùng Quân đưa ra, cô còn tưởng là anh muốn ôm hôn, hoặc nhiều hơn một chút là yêu cầu cô dọn qua ở chung với anh.



Nhưng không ngờ Hoắc Tùng Quân lại nâng hai má của cô, vẻ mặt nghiêm túc chăm chú nhìn ánh mắt của cô, dặn dò nói: “Anh mặc kệ em muốn thực hiện kế hoạch gì, bên phía anh đều có thể phối hợp với em, nhưng chỉ có một điều mà em cần phải nhớ, em không được khiến bản thân lâm vào nguy hiểm. Một nhà họ Lạc mà thôi, không đáng để em bị thương”



Lạc Hiểu Nhã thật sự sửng sốt, ngơ ngác nhìn gương mặt vô cùng đẹp trai của anh, khá lâu sau mới lấy lại tinh thần.



Hoắc Tùng Quân nghiến răng, không nhịn được tiến lên nhấn nháp đôi môi đỏ mọng của cô một chút, dây dưa thật lâu mới nhả ra, âm thanh hơi khàn: “Cô bé ngốc, có nghe không!



Lúc này Lạc Hiểu Nhã mới lấy lại tinh thần, giơ cánh tay trắng như tuyết lên vòng ra sau cổ anh, tự nhón chân hôn lên đôi môi mỏng của anh, hôn cho đến khi cơ thể Hoắc Tùng Quân căng chặt, cứng rắn như đá, lúc này mới rời môi nhau.



Gò má cô đỏ ửng, khóe mắt như có hoa đào nở, vừa quyến rũ vừa xinh đẹp: “Hoắc Tùng Quân, em đồng ý với anh, chắc chắn em sẽ không bị thương, sẽ không để anh phải lo lắng”



Lạc Hiểu Nhã không nói rõ kế hoạch cho Hoắc Tùng Quân, thứ nhất là vì cô lo lắng rằng nếu anh biết sẽ ngăn cản mình, thứ hai là mấy ngày nay Hoắc Tùng Quân thật sự rất bận rộn.



Nhà họ Ngô đã thành chỗ dựa vững chắc cho nhà họ An, biết nhà họ Hoắc vẫn luôn có âm mưu đối phó với nhà họ An, Ngô Thành Nam vẫn luôn không ngừng làm chuyện mờ ám, đối nghịch với nhà họ Hoắc.



Bởi vì đều là chuyện nhỏ, ông cụ Ngô cũng không ngăn cản, ngoảnh mặt làm ngơ đứng bên cạnh xem.



Tuy những chuyện đó không tạo ảnh hưởng gì quá lớn đối với Hoắc Kỳ, nhưng những chuyện mờ ám đó lại có thể ghê tởm chết người.



Trong khoảng thời gian này, Hoắc Tùng Quân thật sự vô cùng buồn bực, nhưng sợ nếu mình bỏ mặc sẽ để Ngô Thành Nam lợi dụng sơ hở.



Không biết tên nhóc đó học được thủ đoạn nham hiểm từ đầu, vừa xảo quyệt vừa bỉ ổi, Hoắc Tùng Quân lo rằng cấp dưới không ứng phó được.



Lúc này, Lạc Hiểu Nhã cũng không muốn để anh phải bận tâm thêm về chuyện của mình, cô có thể dựa vào chính mình để giải quyết người nhà họ Lạc, sẽ không làm phiền Hoắc Tùng Quân.



Cho dù là người thân nhất cũng phải có qua có lại, không thể chỉ để một người cố gắng, nếu cứ như vậy mãi thì mối quan hệ sẽ không bình đẳng, nói không chừng, chờ đến khi phản ứng lại thì mối quan hệ của hai người đã cứng ngắc đến nỗi không thể điều hòa được nữa.



Sau khi Lạc Hiểu Nhã ra khỏi Hoắc Kỳ, cô gọi ngay cho bác Lạc.



Gần như sau một giây là bên kia đã nhận cuộc gọi, cũng không biết đã canh điện thoại bao lâu.



Giọng nói bác Lạc hưng phấn, mang theo vẻ mong đợi: “Hiểu Nhã, thế nào rồi, Hoắc Tùng Quân đồng ý rồi sao?”



Giọng nói của Lạc Hiểu Nhã lộ ra vẻ tự tin: “Yên tâm đi, Hoắc Tùng Quân rất thích con, anh ấy đã đồng ý rồi. Nhưng bác à, bởi vì trước đây bà nội đến công ty làm ầm ĩ, chọc giận Hoắc Tùng Quân, con phải khuyên can mãi thì anh ấy mới chịu đồng ý… Cho nên về phía chức vị thì bên phía Hoắc Tùng Quân tự sắp xếp riêng”.



“Nhưng mà..” Lạc Hiểu Nhã nói xong thì lập tức chuyển hướng một chút: “Con cũng lo rằng nếu ban đầu chức vị của bác quá cao, sẽ khiến công ty truyền những tin đồn không hay, bác muốn làm ở Hoắc Kỳ lâu dài, cộng thêm danh tiếng trước đây của bác, tốt nhất lúc đầu không nên quá nổi bật làm người khác chú ý như vậy, chờ thời cơ chín muồi, Hoắc Tùng Quân bớt giận, con sẽ… Nói chuyện với anh ấy một lần nữa, để anh ấy thăng chức cho bác, bác thấy thế nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK