Bây giờ ngay cả lời nói dối đó cũng bị vạch trần rồi.
Mặc dù An Bích Hà không cam lòng nhưng cũng biết rằng những lời bố nói không hề sai. Dù không hủy bỏ hôn ước này thì Hoắc Tùng Quân chắc chắn cũng sẽ làm vậy, sẽ không chịu kết hôn với cô ta.
Cô ta cúi đầu không nói gì, bố An nhìn dáng vẻ của cô ta cũng cảm thấy vô cùng chướng mắt: “Bây giờ chuyện đã đến mức không thể quay đầu được nữa rồi. Hiện tại không có ai chịu giúp đỡ nhà họ An. Không phải trước đó mày nói có thể rời sự tập trung của Hoắc Tùng Quân với An thì sao? Sao giờ không có động tĩnh gì vậy?”.
“Tao đã sớm bảo mày rồi, phụ nữ đối với những người đàn ông như Hoắc Tùng Quân tuyệt đối sẽ không có tình cảm gì ở đây cả. Nói vậy để cho mày biết là không nên tìm Lạc Hiếu Nhã gây phiền phức làm gì, vậy mà mày nhất quyết không nghe, vẫn liên tiếp làm chuyện ngu xuẩn, vẫn cứ từng bước chọc giận vào Hoắc Tùng Quân”.
Bố An hung hăng trách mắng An Bích Hà. Nếu không phải cô ta gây rối thêm thì chuyện cũng sẽ không phát triển đến mức hỏng bét như vậy.
An Bích Hà bị mắng đến mức không ngóc đầu lên được, thấp giọng nói: “Bố, bây giờ không phải lúc để mắng con đầu. Hiện tại chúng ta phải tìm người trợ giúp, hợp tác lại đối phó Hoắc Tùng Quân, nếu không nhất định chúng ta không chống đỡ được đến cuối tháng này”
“Bây giờ Hoắc Tùng Quân đã công khai phân rõ giới hạn với nhà họ An. Những dòng họ khác đã sớm biểu hiện thái độ rồi. Trước kia chúng ta cũng đã chọc giận không ít dòng họ, sợ rằng bây giờ cũng không có người nào dám ra mặt giúp chúng ta”
Sao bố An có thể không biết những chuyện này, nhưng vấn đề ở đây là không có ai chịu giúp bọn họ. Nếu như không có ai giúp đỡ nhà họ An thì bọn họ chỉ có thể ngồi chờ chết.
“Nhà họ Ngô thì sao?” An Bích Hà hỏi.
Bố An hơi kinh ngạc: “Thằng nhóc nhà họ Ngô kia quả thực cũng không ưa Hoắc Tùng Quân, nhưng nhà bọn họ là do bố cậu ta cầm quyền. Nếu như bố cậu ta không lên tiếng, chỉ sợ cũng không dám giúp chúng ta”.
Những chuyện này Ngô Thành Nam đều nói với An Bích Hà rồi, tuy nhiên An Bích Hà cảm thấy bọn họ sẽ không giúp khi không có đủ lợi ích cho họ. Nhưng chỉ cần đưa ra đủ lợi ích thì nhà họ Ngô chắc chắn sẽ giúp chuyện này.
Cô ta giống như hạ quyết tâm vậy, nói với bố An: “Bố, chúng ta hãy bỏ ra một số sản nghiệp của nhà ta giao cho nhà họ Ngô, làm cuộc trao đổi với bọn họ. Con sẽ đi tìm Ngô Thành Nam nói chuyện, nhất định bọn họ sẽ động tâm”
Bố An nhìn cô đầy kiên định, lông mày nhíu chặt lại.
Thương trường không có bạn bè vĩnh viễn, nhưng mà chỉ cần có lợi ích thì mọi người đều có thể trở thành bạn.
Mặc dù nhà họ Ngô và nhà họ An không có qua lại quá nhiều, nhưng mà chỉ cần cho đủ lợi ích thì chắc chắn nhà họ Ngô sẽ đứng về phía nhà họ An. Dù cho Hoắc Kỳ chính là người đứng đầu ở thành phố An Lạc, nhưng anh cũng không thể một tay che trời. Nếu nhà họ Ngô hợp sức với nhà họ An thì chắc hẳn anh sẽ không thể chèn ép nhà họ An quá nhiều.
Chỉ cần cho bọn họ thời gian để thở thì bố An có lòng tin rằng ông ấy có thể khiến cho ăn thị sống lại lần nữa.
An Bích Hà nhìn thấy bố chau mày, vẫn đang vắt óc suy nghĩ biện pháp để thuyết phục cô ta: “Bố à, quan hệ giữa con và Ngô Thành Nam rất tốt, anh ấy nhất định sẽ đưa con đi gặp ông nội của anh ấy, cũng sẽ giúp con thuyết phục ông ấy, chỉ cần chúng ta có đủ thành ý là được rồi..”
Cô ta còn chưa nói xong thì bố An đã ngắt lời cô ta: “Cũng đúng! Bây giờ bố sẽ gọi luật sư tới để làm một bản hợp đồng. Con hãy cầm nó đi tìm Ngô Thành Nam, nhất định phải thuyết phục ông cụ nhà bọn họ.
Trên mặt An Bích Hà tràn đầy sự kinh ngạc, ngay lập tức vội vàng gật đầu: “Bố cứ yên tâm đi”
Dựa vào mối quan hệ giữa cô ta và Ngô Thành Nam thì chắc chắn có thể thuyết phục ông cụ.
Đội ngũ luật sư của nhà họ An nhanh chóng soạn thảo một bản hợp đồng. Sau khi bố An đọc qua, cảm thấy không thành vấn đề thì lập tức đưa cho An Bích Hà.
Khi An Bích Hà nhận lấy hợp đồng, đôi tay cũng run lên. Bản hợp đồng này chính là hy vọng của An thị. Chỉ cần đàm phán thành công là có thể để cho An thị sống lại từ chỗ chết.
Cô cầm bản hợp đồng rồi vội vã rời khỏi công ty, sau đó thì lập tức gọi điện thoại cho Ngô Thành Nam.
Qua một lúc lâu thì đầu dây bên kia mới nghe máy. Giọng nói âm trầm của Ngô Thành Nam thoáng lộ ra sự khó chịu nhưng vì An Bích Hà đang vô cùng kích động nên cũng không hề nhận ra. Cô ta vô cùng hào hứng nói với Ngô Thành Nam về kế hoạch của cô ta.
Ở phía bên kia, Ngô Thành Nam hơi sửng sốt, ngay sau đó thì giọng nói bắt đầu dịu lại: “Em đang ở đâu? Anh sẽ đến đón em”
Vừa nghe thấy những lời này, ánh mắt của An Bích Hà sáng lên. Nếu như anh ta đã nói như vậy thì có nghĩa là chuyện này có biện pháp. Ngô Thành Nam là người cực kỳ cẩn thận, nếu như không nắm chắc thì anh ta sẽ không đồng ý.