An Bích Hà tỏ vẻ nghi ngờ, chau mày nhìn Hoắc Tùng Quân. Hoắc Tùng Quân hừ lạnh một tiếng: “Cô có thể đừng giả vờ nữa được không? Cái tên đóng giả nhân viên rồi lừa Hiếu Nhã đi ra ngoài, là do cô phái đến. Ở đây ngoại trừ cô ra, không ai đối với cô ấy có oán hận như vậy, dùng thủ đoạn bỉ ổi như vậy, cô không sợ sẽ bị người khác tố giác sao? Trước sân khấu đều là truyền thông, cô không sợ thanh danh của An thì sẽ bị hủy hoại sao?”
Hoắc Tùng Quân nói rất nhanh, thần sắc nghiêm nghị, trên mặt không còn vẻ kiên nhẫn, cả người sốt ruột.
An Bích Hà lùi về phía sau, hai tay nắm chặt. Tim cô ta đập mạnh. Cô ta không ngừng nhắc nhở bản thân rằng sẽ không để chuyện gì sơ suất xảy ra, sẽ không ai biết việc Lạc Hiếu Nhã bị mất tích có liên quan đến cô ta.
Cho dù hai người kia bị phát hiện, chính mình cũng không bị bại lộ, cô ta đương nhiên sẽ không việc gì.
An Bích Hà nuốt nước bọt, bắt bản thân phải bình tĩnh: “Hoắc Tùng Quân, em quả thật từng có hiềm khích với Lạc Hiếu Nhã, nhưng không có bằng chứng. Anh đừng có nói lung tung, không cần phải lấy chuyện của Lạc Hiếu Nhã ra để anh hắt nước bẩn lên người em, nghi ngờ em”.
Cô ta nói xong liền cụp mắt xuống, vẻ mặt rất cô đơn: “Em đã nhường bước, anh thích Lạc Hiếu Nhã, em đã đồng ý từ hôn. Em trước đó đã làm vài chuyện mất ký trí, nhưng cả em và An thị đã phải trả giá. Anh ít nhất không thể đối xử với em như vậy.”
An Bích Hà ngẩng đầu, nước mắt lã chã, run rẩy nói: “Ít nhất em đã từng đảnh cược mạng sống để cứu anh, anh không thể để em thiệt thòi”
Hoắc Tùng Quân chau mày, ngón tay sốt ruột sờ vào đồng hồ.
Đồng hồ của anh và của Lạc Hiếu Nhã đều được trang bị riêng biệt, nhìn qua không khác những chiếc đồng hồ bình thường, cho dù Lạc Hiếu Nhã có gặp kẻ xấu cũng không để ý chiếc đồng hồ này.
Chỉ cần cô tỉnh táo, ấn chiếc nút kia là có thể tìm được cô.
Chỉ là bây giờ đã mất nhiều thời gian, cuộc thi đã sắp tạm nghỉ, nửa sau trận đấu sắp bắt đầu nhưng vẫn không rõ tung tích của cô.
Hoắc Tùng Quân vốn đã rất lo lắng.
An Bích Hà là đầu sỏ gây chuyện lại còn lượn lờ trước mặt anh, dáng vẻ kệch cỡm. Sự tàn nhẫn trong anh không ngừng dâng lên, sắp muốn nổ tung.
Triệu Khôi Vĩ đột nhiên đi tới, nhỏ giọng ghé vào tai anh nói một câu.
“Dẫn đường đi.”
Hai người nhanh chóng rời đi, rất nhanh đã không thấy bóng dáng đầu nữa. An Bích Hà ngây người đứng im tại chỗ, nước mặt vẫn còn lã chã rơi Người này nhanh như vậy đã đi rồi?
Còn không thèm nhìn mình?
Ngô Giai Như và Ngô Vân đứng ở phía sau cô ta. Hai mắt nhìn nhau, là hai người tận mắt nhìn thấy.
Trước mặt hai người, cô ta cao cao tại thượng, là An Bích Hà không coi ai ra gì. Vậy mà ở trước mặt Hoắc Tùng Quân lại tỏ vẻ đáng thương, yếu đuối.
Rõ ràng An Bích Hà này không phải là kẻ yếu đuối, hiền lành gì, không hề che giấu tính cách, cố tình để lộ ra, thế nhưng trước mặt Hoắc Tùng Quân lại phải diễn.
Hai người đều không biết phải nói gì. Hoắc Tùng Quân chán ghét cô ta như vậy, An Bích Hà làm thế không phải là phí công vô ích sao?
“Nhìn gì vậy?”
An Bích Hà vừa quay đầu lại, bắt gặp ánh mặt của hai chị em, vừa xấu hổ vừa tức giận, hừ nhẹ một tiếng: “Các người mau khẩn trương lên, đây mới là trận đấu thứ hai. Nếu các người không giành được chức quán quân thì đừng trách tôi đối xử với các người không khách khí”
Hung dữ nói xong câu đó, An Bích Hà cũng xoay người rời đi. Ngô Vân không kiềm chế được, nhìn bóng lưng rời đi của An Bích Hà phỉ nhổ: “Hừ, nếu không phải chúng ta cần tiền gấp, sao đến lượt cô ta kiêu ngạo như vậy?
Sau đó liền qua sang nói với Ngô Giai Như: “Chị, em thật sự không thể chịu nổi nữa rồi.”
“Bình tĩnh, trước tiên phải hoàn thành trận đấu đã, trận đấu lần này không chỉ có lợi với An thị, mà còn có ích với danh tiếng của chúng ta”
Ngô Giai Như trấn an em gái, nhớ tới đoạn đối thoại giữa Hoắc Tùng Quân và An Bích Hà, lông mày liền chau lại.
Chuyện Lạc Hiếu Nhã mất tích, có liên quan đến An Bích Hà không?
Tuy cô ấy đồng ý lời mời chào của nhà họ An tới đây tham gia thi đấu, nhưng cô ấy không nghĩ sẽ dùng loại thủ đoạn này để chiến thắng. Cô ấy muốn thắng một cách đường đường chính chính.