Khi kim phút quay đến vị trí nhất định, đúng lúc này chuông báo của điện thoại cũng reo lên, đột nhiên Hoắc Tùng Quân đứng dậy và cầm lấy áo khoác đang để trên lưng ghế.
Triệu Khôi Vĩ gõ cửa cầm tài liệu bước vào: “Tổng giám đốc Hoắc, đây.”
Hoắc Tùng Quân liếc nhìn tài liệu trong tay anh ấy, khẽ nói: “Chuyện này không quan trọng, cậu tự giải quyết đi”.
Nói xong, anh liền lướt qua anh ấy và nghênh ngang bỏ đi, dáng vẻ cũng rất vội vàng. Triệu Khôi Vĩ sững sờ một hồi lâu, sau đó mới định thần lại và vò đầu bứt tóc..
Thật sự là lâu lắm rồi mới thấy chuyện này, tổng giám đốc Hoắc rất thích tăng ca, hầu như ngày nào cũng rời khỏi công ty muộn nhất, sao hôm nay lại về sớm như vậy.
Nếu như vừa rồi anh ấy không nhìn nhầm, dáng vẻ của tổng giám đốc Hoắc còn có chút phấn khởi, không phải là hẹn hò chứ?
Triệu Khôi Vĩ hít một hơi thật sâu, Cô Lạc đã tha thứ cho tổng giám đốc Hoắc nhanh như vậy sao? Không, có lẽ chỉ là tổng giám đốc Hoắc đang suy nghĩ viến vông mà thôi, rõ ràng lần trước gặp mặt, Cô Lạc còn tỏ thái độ với tổng giám đốc Hoắc.
Mới trôi qua chưa được bao âu, không hổ danh là tổng giám đốc Hoắc, không chỉ có năng lực làm việc rất giỏi, về mặt này lại còn có năng khiếu, thật sự là hình mẫu cho thế hệ của tôi.
Hoắc Tùng Quân không biết rằng Triệu Khôi Vĩ ngưỡng mộ anh như vậy, bây giờ vẻ mặt của anh đang rất căng thẳng quan sát dòng xe cộ phía trước.
Thật không dễ dàng gì để ra sớm như vậy, nhưng lại gặp phải kẹt xe nghiêm trọng, anh thật sự quá đen đủi rồi.
Anh liên tục nhìn đồng hồ, trong lòng đầy lo lắng. Hoắc Tùng Quân quên mất rằng bình thường anh tan làm rất muộn, đương nhiên trên đường rất ít người, nhưng bây giờ anh tan làm đúng giờ, vì vậy anh đang gặp phải cái gọi là giờ cao điểm tan làm.
Cuối cùng, một tiếng đồng hồ sau anh cũng đã đến được khu chung cư của Lạc Hiểu Nhã.
Khi Lạc Hiểu Nhã nhận được cuộc gọi của anh, cô có chút ngạc nhiên: “Sao lại đến sớm như vậy? Hoắc Tùng Quân, bình thường không phải là gần đến nửa đêm anh mới tan làm sao?”
Vẻ mặt của Hoắc Tùng Quân đơ ra một chút.
Đại ý là, anh quên rằng Lạc Hiểu Nhã đã kết hôn với anh ba năm rồi, cô đã rất quen thuộc với lịch trình làm việc hàng ngày của anh.
Hoắc Tùng Quân siết chặt ngón tay, vẻ mặt hồn nhiên như người vô tội rồi trả lời: “Một năm nay sức khỏe của anh không được tốt, bác sĩ dặn anh không được làm việc quá sức, anh phải kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi cho hợp lý”.
Khi Lạc Hiểu Nhã nghe thấy anh nói sức khỏe không được tốt, trong lòng cô như thắt lại, trong ánh mắt cũng hiện lên vẻ lo lắng.
Từ trước đến nay, sức khỏe của Hoắc Tùng Quân đều rất tốt, nhưng có thể khiến anh tuân theo lời dặn của bác sĩ như vậy thì chắc hẳn một năm nay sức khỏe của anh đã tệ hơn rất nhiều rồi, nên mới biết nghe lời như thế.
Sở Minh Nguyệt luôn quan tâm đến Lạc Hiểu Nhã, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của cô, cô ấy thở dài.
Hoắc Tùng Quân quả thật là một con chó đầy mưu mô, khổ nhục kế này thật sự rất lợi hại.
Khi Lạc Hiểu Nhã xuống lầu, Sở Minh Nguyệt nghiêng người quay sang cửa sổ nhìn, cô ấy thấy trong chiếc xe màu đen ở tầng dưới có một người đàn ông cao lớn, khí thể uy nghiêm, mặc dù không nhìn thấy vẻ mặt của anh, nhưng cô ấy cũng có thể cảm nhận được khi Lạc Hiểu Nhã đối mặt với anh, sự dịu dàng và ôn hòa đó với khí chất lạnh lùng của anh thì không hợp chút nào.
Sở Minh Nguyệt sững sờ, sau đó cong môi cười.
Cô ấy rõ ràng biết được suy nghĩ và thủ đoạn của Hoắc Tùng Quân, nhưng cũng không có nhắc nhở đặc biệt nào dành cho Lạc Hiểu Nhã, chính là vì cô ấy biết được rằng Hoắc Tùng Quân thật sự thích Lạc Hiểu Nhã.
Đương nhiên, Lạc Hiểu Nhã cũng không phải là không có tình cảm với Hoắc Tùng Quân, về chuyện tương lai của họ như thế nào thì để họ tự quyết định. Nếu có người can thiệp vào, nói không chừng có thể phản tác dụng.
Về phần Lâm Bách Châu có thể theo đuổi được Hiểu Nhã hay không thì còn phải tùy thuộc vào vận may của anh ta.
Tâm trạng của Sở Minh Nguyệt đang rất tốt, cô ấy là bạn của Hiểu Nhã nên chỉ quan tâm đến sự lựa chọn của Lạc Hiểu Nhã, cô ấy tuyệt đối không thiên vị bất kỳ một người nào, tất cả mọi chuyện đều dựa vào ý muốn của bản thân Hiểu Nhã, Hoắc Tùng Quân và Lâm Bách Châu chỉ có thể dựa vào bản lĩnh của mình mà thôi!