Mục lục
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bà cụ không để ý đến biểu cảm trên mặt Hoắc Tùng Quân nên tiếp tục nói: “Bà là người hiểu rõ Hiếu Nhã nhất đấy, thế nên hôm nay bà mới đặc biệt đến đây gặp cháu, coi như thay Hiếu Nhã nhà bà kiểm định”



“Bà thực sự là bà nội của Hiếu Nhã à?” Đột nhiên Hoắc Tùng Quân hỏi một câu.



Bà cụ Lạc nghe thế thì sững người rồi vội vàng nói: “Còn giả bộ được à? Bố của Hiếu Nhã tên là Lạc Quang Nhật, là con trai thứ hai của bà”



Hoắc Tùng Quân xoay xoay rồi đặt cây bút trong tay xuống. Mi mắt anh rủ xuống rồi nói bằng giọng thờ ơ: “Ồ? Thật không vậy? Tôi mới nghe Hiếu Nhã nhắc đến bố mẹ của cô ấy thôi chứ chưa nghe cô ấy nhắc đến bà nội bao giờ. Sao tôi biết được bà có phải bà nội thật hay không.”



“Bà… Bà… Sao bà có thể là giả được, bà là bà nội của Hiếu Nhã thật mà. Bình thường bà sống cùng con cả..” Bà cụ bắt đầu nóng nảy, không ngờ Hoắc Tùng Quân lại nghi ngờ thân phận của mình.



Hoắc Tùng Quân cong môi cười rồi nhìn bà cụ: “Vậy bà lấy gì chứng minh đây?”



Anh nói xong, thấy chiếc điện thoại đang treo trên cổ bà cụ thì hỏi: “Vậy bà có ảnh chụp chung với Hiếu Nhã không? Hoặc là ảnh hồi bé của cô ấy, lịch sử trò chuyện WeChat chẳng hạn… À, tôi quên mất là bà đã lớn tuổi rồi, không cần lịch sử trò chuyện Wechat, lần cuối cùng bà và Hiếu Nhã nói chuyện là khi nào, bà cho tôi xem lịch sử cuộc nói chuyện gần đây nhất của bà và cô ấy là đi”



Nghe anh nói vậy thì bà cụ vô cùng bối rối.



Bà cụ không có gì cả, đừng nói là ảnh chụp chung, ngay cả số điện thoại của Lạc Hiếu Nhã mà bà cụ còn không có nên tất nhiên cũng sẽ không có lịch sử trò chuyện rồi.



Thấy vẻ mặt căng cứng của bà cụ thì Hoắc Tùng Quân bật cười: “Không thể thể được, không phải bà nói bà là người hiểu Hiếu Nhã nhất à? Sao lại không có một trong những bằng chứng mà tôi vừa đề cập? Theo tôi thấy thì bà giả mạo bà nội cô ấy đến Hoắc Kỳ lừa đảo rồi. Xem ra tôi phải bảo nhân viên bảo vệ đưa bà đến đồn cảnh sát thôi.”



Anh nói rồi định ấn phím trên điện thoại để bàn.



Bà cụ Lạc vô cùng bối rối, vừa đến lần đầu nên bà cụ không muốn lại bị bảo vệ lôi ra ngoài thêm lần nữa đâu. Vậy là bà cụ cắn răng rồi nói thẳng: “Hoắc Tùng Quân, tôi nói thật là giữa tôi và Lạc Hiếu Nhã có quan hệ bà cháu nhưng tình cảm cũng bình thường thôi. Thế nhưng tôi đúng là mẹ của Lạc Quang Nhật. Tôi có ảnh của nó đây.”



Bà cụ Lạc nói xong thì cầm điện thoại lên, lật qua lật lại một hồi lâu mới giơ điện thoại lên cho Hoắc Tùng Quân xem. Đó là tấm ảnh chụp chứng minh thư nhân dân trước kia của Lạc Quang Nhật.



Hoắc Tùng Quân liếc mắt nhìn tấm ảnh một cái rồi nói bằng giọng mỉa mai: “Nói đi, bà đến Hoắc Kỳ có chuyện gì?”



Câu hỏi này của anh như đã công nhận thân phận của bà cụ.



Bà cụ Lạc thở phào nhẹ nhõm, nghe anh hỏi tới chủ đề chính thì vội vàng nói: “Mặc dù tôi với Lạc Hiếu Nhã chỉ là quan hệ bà cháu bình thường nhưng dù sao trên danh nghĩa thì tôi vẫn là bà nội của nó. Bố mẹ nó đã mất nên tôi chính là người thân duy nhất của nó. Nếu cậu muốn kết hôn với nó thì phải có sự đồng ý của tôi”



Trên mặt Hoắc Tùng Quân bắt đầu hiện ra vẻ hứng thú, anh nhíu mày hỏi: “Vậy phải làm thế nào thì bà đây mới đồng ý nhỉ?”



Thấy anh hỏi vậy thì trên mặt bà cụ tràn ngập vẻ đắc ý. Đúng là không có người đàn ông nào lại không thích khuôn mặt đó của Lạc Hiếu Nhã. À không, phải nói là ngay cả Hoắc Tùng Quân cũng bị con bé đó làm cho chết mê chết mệt.



Bà cụ nói: “Hiếu Nhã nhà chúng tôi lớn lên trong điều kiện hoàn cảnh rất tốt, vẻ ngoài xinh đẹp lại thông minh, sắc sảo. Bây giờ con bé còn là nhà thiết kế vô cùng nổi tiếng, thế nên chắc chắn không thể thiếu tiền sính lễ được. Cậu phải đưa cho nhà chúng tôi, đưa cho nhà chúng tôi.”



Bà cụ cúi đầu xuống cau mày suy nghĩ một lát rồi đưa ra một cái giá: “Mười bảy tỷ rưỡi, cậu phải đưa cho nhà chúng tôi mười bảy tỷ rưỡi!”.



“Chậc!” Trên mặt Hoắc Tùng Quân là vẻ khinh thường: “Có mười bảy tỷ rưỡi thôi à? Bà cũng khinh thường Hiếu Nhã quá rồi đấy, mười bảy tỷ rưỡi sao xứng với cô ấy?”



Bà cụ nghe vậy thì hai mắt trợn ngược lên, cả người thì ngây ngẩn. Một lúc lâu sau bà cụ mới phản ứng lại, trong lòng cảm thấy vui mừng khôn xiết. Xem ra con khốn Lạc Hiếu Nhã này cũng đáng giá phết đấy chứ.



Bà cụ chà xát hai bàn tay vào nhau, cố gắng kiềm chế vẻ mừng rỡ trên mặt rồi nói bằng vẻ căng thẳng: “Không phải do tôi sợ đòi nhiều sẽ khiến nhà cậu nghĩ rằng nhà họ Lạc chúng tôi bán con gái, cháu gái hay sao? Khụ, nếu cậu đã có lòng thì thêm một chút cũng được. À đúng rồi, cậu còn phải sắp xếp cho bác cả của Hiếu Nhã một chức vụ nào đó trong công ty cậu. Còn chức vụ gì thì tùy cậu sắp xếp”



Bà cụ nói xong, Hoắc Tùng Quân còn chưa kịp đáp lời thì lại tiếp tục: “Nhưng mà lúc đó Hiếu Nhã là vợ của cậu rồi, vậy thì bác cả của mợ chủ nhà họ Hoắc cũng không thể có chức vị quá thấp đúng không? Điều này không cần nói cũng biết mà”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK