Anh ta quay phắt mặt đi, tránh né ngón tay của cô ta ra, nghiến răng dùng giọng điệu âm trâm mà khàn khàn nói: “Phương Ly, tôi cảnh cáo cô, đừng có chạm vào người tôi, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho cô”
“Được, bây giờ em không chạm vào anh, đợi đến khách sạn rồi mới chạm vào anh” Phương Ly cười lớn, cũng không quan tâm đến sự bài xích của Trần Thanh Minh, càng mặc kệ sự chán ghét của anh ta hay lời nói cay độc của anh ta đối với chính mình.
Cứ như vậy Phương Ly trực tiếp đỡ Trần Thanh Minh đi về phía khách sạn.
Hình thể của nam và nữ khác nhau rất lớn, lại thêm bây giờ ý thức của Trần Thanh Minh đã trở nên mơ hồ nên Phương Ly dìu anh ta đi rất vất vả.
Cho dù khách sạn có cách đó không xa thì cô ta cũng phải dùng rất nhiều sức lực mới có thể dìu anh ta đến trước cửa.
Khách sạn này mở ngay trước cửa quán bar, thường xuyên nhìn thấy cảnh đàn ông dìu phụ nữ say rượu đến thuê phòng, nhưng rất ít nhìn thấy cảnh phụ nữ dìu đàn ông đến thuê phòng thế này.
Trong nháy mắt, Phương Ly và Trần Thanh Minh đã thu hút sự chú ý của không ít người.
Phương Ly cũng mặc kệ ánh mắt của người khác, dìu Trần Thanh Minh đến quầy đăng ký làm thủ tục.
Ngay lúc nguy cấp, ý thức của Trần Thanh Minh có phần tỉnh táo trở lại, há miệng muốn lễ tân báo cảnh sát, nhưng lại bị Phương Ly bịt lại.
Hình như cô ta đã phát giác ra ý đồ của Trần Thanh Minh nên bịt chặt miệng anh ta lại, cười cười nói với lễ tân: “Anh ấy uống say rồi nên buồn nôn ấy mà, tôi sợ anh ấy nôn hết ra ở đây thì không hay, mau giúp tôi thuê một phòng, tôi đưa anh ấy lên phòng giải quyết.”
Ngoại hình của Phương Ly vốn khá xinh đẹp, khi nói chuyện cũng không nhìn ra là tinh thần cô ta có vấn đề.
Khi Trần Thanh Minh sắp bị cô ta đưa lên phòng, trong lòng anh ta trở nên gấp gáp nên cắn vào ngón tay của cô ta.
Phương Ly bị đau, vô thức buông anh ta ra.
Trần Thanh Minh thấy cơ hội đã đến lập tức lảo đảo chạy về phía cửa.
Phương Ly thấy Trần Thanh Minh vậy mà vẫn còn sức lực chạy trốn, một bên lập tức đuổi theo kéo anh ta lại, một bên giải thích với người xung quanh: “Bạn trai tôi gắt gỏng với tôi ấy mà, ha ha”
Những người xung quanh tin lời cô ta, cũng không lo chuyện bao đồng nữa.
Trần Thanh Minh nghiến răng, giọng nói rất suy yếu: “Bây giờ tôi không có lấy một chút sức lực, cho dù cô có kéo tôi lên tôi cũng không thể xảy ra chuyện gì với cô cả”
“Sợ là anh không biết” Phương Ly nắm lấy cánh tay anh, cười hết sức quỷ dị: “Cũng đúng, anh vẫn luôn rất ngoan ngoãn, từ trước đến giờ chẳng bao giờ làm bậy bên ngoài như các cậu ấm cô chiêu khác, đương nhiên là không biết rồi.
Thuốc này của em, lúc vừa uống sẽ đáng thương đến mức muốn cử động một ngón tay cũng vô cùng gian nan, nhưng sau một lúc sẽ mạnh mẽ như rồng như hổ, tinh lực cao hơn cả trăm lần so với thường ngày, đến lúc đó ý thức của anh còn chưa quay lại, trong phòng lại chỉ có một người phụ nữ là em, anh nói xem anh sẽ làm thế nào?”
Hai má của Phương Ly đỏ rực, hưng phấn nói.
Trần Thanh Minh nghĩ đến cảnh tượng đó thì cảm thấy buồn nôn, đặc biệt là khi nhìn thấy dáng vẻ điên cuồng của Phương Ly, trong mắt anh ta hiện lên nỗi tuyệt vọng.
Chẳng lẽ sự trong sạch của anh ta bị mất ở đây thật sao?
Còn mất với ả điên Phương Ly này nữa ư?
Không, không được!
Anh ta cố gắng vùng vẫy với chút sức lực cuối cùng, nhưng lại bị Phương Ly giữ chặt lại.
Bây giờ trạng thái tinh thần của cô ta không ổn lắm, sức lực của cô ta còn lớn hơn trước, thậm chí còn có phần thô bạo.
“Vốn dĩ tôi không muốn dùng thủ đoạn này, tôi muốn từ từ bồi đắp tình cảm với anh, muốn tiếp xúc với anh nhiều hơn, nhưng con khốn Bạch Hoài An đó quá độc ác, cô ta còn tọc mạch quản chuyện không đâu, hại tôi không dám theo anh về nhà, vì thế đành phải dùng cách này, muốn trách thì anh hãy trách Bạch Hoài An đi, chính cô ta khiến anh trở thành dáng vẻ như bây giờ.”
Trần Thanh Minh nghe cô ta nói vậy thì thực sự muốn đấm vào mặt cô ta.
Phương Ly này thật sự là không biết xấu hổ mới có thể nói ra những lời như vậy, cái mà cô ta gọi là bồi đắp tình cảm chính là theo dõi đeo bám điên cuồng, đó là một hành vi biến thái.
Chỉ cần là người bình thường thì đều không thể chấp nhận nổi.