Mục lục
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô biết sức mạnh của vốn, chỉ với một mình bản thân thì không tài nào chấn động được, cho nên khi cần thiết thì cô sẽ cho ra tất cả, chỉ cần có thể lấy lại sự công bằng cho mẹ.



Lạc Hiểu Nhã cúi đầu nhìn xuống điện thoại, bởi vì đơn hàng đã quá



Lạc Hiểu Nhã quay đầu nhìn Hoắc Tùng Quân, em mày nói: “Tổng giám đốc Hoắc, chúng ta đã ly hôn rồi!”



Chính anh là người nói không thích tôi và từ bỏ tôi, vậy tại sao anh lại cư xử như thể rất quan tâm đến tôi? Làm tôi nghĩ rằng anh thích tôi rất nhiều.



Hoắc Tùng Quân nghe vậy nóng lòng muốn cắt đứt khoảng cách giữa hai người, ánh mắt tối sầm lại: “Anh chỉ muốn đưa em về nhà”



“Không cần” Lạc Hiểu Nhã trực tiếp từ chối: “Vợ chưa cưới của anh vừa đi khỏi, anh đi nhanh hơn là có thể đuổi kịp, đừng lãng phí thời gian với tôi”



Hoắc Tùng Quân nhìn vẻ bình tĩnh của cô, trong lòng dâng trào một nỗi tức giận không tên: “Em không cần phải đợi Lâm Bách Châu, anh ta sẽ không đến đâu!”



Lạc Hiểu Nhã đột nhiên nhìn anh, khuôn mặt xinh đẹp nổi lên một tia tức giận: “Hoắc Tùng Quân, anh lại giở trò gì vậy, sao anh lại trơ tráo như vậy!”.



“Trơ tráo sao? Anh không nghĩ vậy đâu” Hoắc Tùng Quân cúi đầu cười, chỉ cần đạt được mục đích, anh trơ tráo một chút thì sao nào. Một là anh không tham tiền, hai là không giết ai, chỉ vì một Lạc Hiểu Nhã mà thôi, đừng nói là giở thủ đoạn, chuyện nham hiểm hơn anh cũng có thể làm được.



Lạc Hiểu Nhã dường như không đếm xỉa đến anh, sải bước đi trên đôi giày cao gót.



Hoắc Tùng Quân cũng không ép cô, cho xe chạy rất chậm, đi theo phía sau cô, không ngừng bắt chuyện với cô.



“Hiểu Nhã, lúc đến đây hôm nay chắc cũng để ý đường xuống núi rất dài. Với tốc độ đi bộ của em, đợi xuống được núi thì chắc trời đã sáng rồi.”



“Vậy thì sao, tôi có thể đi bất cứ nơi nào tôi thích, cho dù đi đến tối ngày mai cũng không phải việc của anh!” Lạc Hiểu Nhã rất nóng nảy, cũng không nể mặt anh chút nào.



Thành thật mà nói, Hoắc Tùng Quân và Lạc Hiểu Nhã kết hôn được ba năm, đã quen nhìn vẻ dịu dàng và quật cường của cô, anh chưa bao giờ thấy cô sinh động, tính tình nóng nảy, ngọn lửa bừng bừng trong ánh mắt như vậy, khiến anh cảm thấy rất lạ lẫm.



“Tôi nghe nói vùng núi này trước đây có sói hoang. Nếu tôi đi rồi, sẽ chỉ còn lại mình em ở đây”.



Hoắc Tùng Quân nói, như thể phối hợp với anh ta, một vài tiếng sói trụ vang lên ở thung lũng cách đó không xa.



Lạc Hiểu Nhã chợt rùng mình, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, mặt cắt không còn giọt máu.



Không phải chứ, không phải chứ, chẳng lẽ có sói ở đây thật? Tại sao nhà họ Lâm lại xây biệt thự trên vùng núi có sói vậy?



Hoắc Tùng Quân vốn dĩ muốn trêu chọc cô, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cô thì lại đau lòng.



“Lên xe thì tốt hơn, anh không đưa em về nhà, chỉ đưa em xuống núi thôi, đến chỗ có thể bắt được taxi” Giọng nói của Hoắc Tùng Quân ôn tồn.



Lạc Hiểu Nhã đột nhiên quay lại nhìn anh: “Anh Hoắc, tôi đã có bạn trai. Anh là chồng cũ của tôi, cũng có vợ chưa cưới. Chúng ta nên tránh nghi ngờ. Vợ chưa cưới của anh đã lo lắng tôi sẽ quấy rầy anh. Nếu để cô ấy biết anh chủ động mời tôi lên xe, cô ấy sẽ không bỏ qua đầu. Còn cả mẹ anh nữa, nếu biết tôi với anh còn có liên quan gì đến nhau, không biết bà ấy sẽ làm ra những điều kinh khủng gì.



“Hoắc Tùng Quân, tôi thật sự không muốn dây dưa với anh nữa. Trước giờ tôi không quan tâm đến việc anh lợi dụng tôi rồi bỏ rơi tôi. Tôi xin anh, tha cho tôi đi có được không!”.



Cô dùng những lời lẽ rất quyết liệt và có thái độ cứng rắn. Hoắc Tùng Quân từ nhỏ chưa bao giờ phải chịu thiệt thòi, luôn làm theo cách của mình. Dù ở bất cứ đâu cũng luôn có người nịnh bợ, tâng bốc anh. Không ai có thể quyết định thay anh.



Anh đã nhiều lần nới lỏng giới hạn của mình vì Lạc Hiểu Nhã, đã bao dung cô, xin lỗi cô và lấy lòng cô. Giờ lại thấy cô chỉ muốn gấp rút tránh xa mình, càng xa càng tốt, cầu xin xin anh hãy tha cho cô.



Nụ cười trên mặt Hoắc Tùng Quân tắt ngúm, khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng, ánh mắt như đắm chìm trong hồ băng lạnh thấu xương: “Lạc Hiểu Nhã, em hận anh đến vậy sao?”



Khi nói ra điều này, trái tim anh thắt lại, cố chấp chờ đợi câu trả lời của cô.



Lạc Hiểu Nhã nhìn ánh mắt lạnh lùng của anh, siết thật chặt bàn tay, hồi lâu sau mới hung hăng gật đầu: “Phải, vậy nên anh hãy giữ khoảng cách với tôi đi, được không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK