Mục lục
Tổng Tài Xấu Xa Chỉ Yêu Vợ Mù
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau đó cô ta nhớ đến chuyện mình đã sắp xếp kế hoạch tiếp theo, nhìn thấy bức ảnh chụp được, cố ý mượn tay của cậu hai nhà họ Tần, để anh ta gửi ảnh cho Lâm Bách Châu.



Quả nhiên, ngày hôm sau, cô ta nhận được tin, Lạc Hiếu Nhã trốn tránh Hoắc Tùng Quân.



Khi nghe thấy tin này, An Bích Hà lại rất vui sướng, nhưng chưa vui được bao nhiêu ngày, cô ta lại nghe nói tối qua Hoắc Tùng Quân cứu Lạc Hiếu Nhã từ trong quá bận ra, hai người qua đêm với nhau.



Tối hôm đó, căn phòng vừa được sắp xếp lại xong, lại bị An Bích Hà đập thành một mớ hỗn độn.



Nhưng cô ta không cam lòng, không cam tâm cứ như vậy chắp hai tay đưa Hoắc Tùng Quân cho Lạc Hiếu Nhã, người mà cô ta yêu bao nhiêu năm nay, dựa vào cái gì mà phải đưa cho người khác chứ.



Trước mắt An Bích Hà lóe lên gương mặt đẹp trai của Hoắc Tùng Quân, còn có vị trí vợ cậu Hoắc có thể mang lại cho cô ta bao nhiêu lợi ích nữa.



Tâm tư cô ta trầm xuống, nhất định phải nghĩ cách, làm sao mới có thể hoàn toàn tách Lạc Hiếu Nhã với Hoắc Tùng Quân ra khỏi nhau.



Lúc này, ông An trở về, tâm trạng ông ta rất tốt, khi vào cửa còn hát ngâm nga.



Nhìn thấy An Bích Hà ở nhà thì cười với cô ta: “Bích Hà, may mà chúng ta hủy bỏ hôn ước với Hoắc Tùng Quân, những dự án mà nhà họ Hoắc cho chúng ta, gần đây thu được rất nhiều lợi nhuận. Nếu như toàn bộ dự án đều thuận lợi, nhà họ An chúng ta nhất định sẽ tiến lên một bậc mới”



An Bích Hà nhìn dáng vẻ hết sức phấn khởi của ông ta, sắc mặt rất xấu.



Những thứ này đều dùng hôn ước mà cô ta muốn để đổi lại, trong lòng cô ta sao có thể vui mừng được chứ.



Ông An không nhận ra cảm xúc của cô ta, vẫn tự mình nói: “Bích Hà gần đây con cũng rất ngoan, tuân thủ lời hứa, không tìm Lạc Hiếu Nhã gây sự. Con chịu oan ức rồi. Con yên tâm, sau này bố nhất định sẽ thưởng cho con.”



An Bích Hà giật mình, không đúng, không đúng.



Rõ ràng cô ta đã gây rắc rối cho Lạc Hiếu Nhã rồi, để Lâm Kỳ đi giết Lạc Hiếu Nhã, theo lý mà nói, Hoắc Tùng Quân chắc sẽ vì cô không tuân thủ lời hứa mà thu lại lợi ích đã đưa cho nhà họ An.



Nhưng không có, Hoắc Tùng Quân không làm gì cả. Sao có thể, nhất định là có âm mưu gì đó.



Tim An Bích Hà nâng lên, nhìn Lão An: “Bố, những dự án mà Hoắc Tùng Quân đưa cho bố, thật sự mang lại lợi ích cho nhà họ An chúng ta sao?”



“Đó là tất nhiên rồi. Mấy ngày nay tài khoản của công ty đều nhiều hơn rất nhiều, lợi ích thật sự đấy”



An Bích Hà lại cau mày, ở đâu không hề sai, có phải Hoắc Tùng Quân vẫn chưa có kế hoạch không?



Anh đối với Lạc Hiếu Nhã tốt như vậy, sao có thể không trả thù cho cô ta chứ?



An Bích Hà nhận thấy có vấn đề, cô ta tìm một cái cớ để lên tầng, gọi điện thoại cho Ngô Thành Nam.



Điện thoại nhanh chóng được bắt máy, bên kia truyền đến giọng nói có chút tùy tiện của Ngô Thành Nam: “Alo, cục cưng, có phải là nhớ anh rồi không?”



“Ngô Thành Nam, anh nghiêm túc một chút, tôi có chuyện muốn nhờ anh giúp Trong mắt An Bích Hà có chút chán ghét. Cô ta không thích Ngô Thành Nam, nhưng người này quả thật có chút thủ đoạn, đặc biệt là ở phương diện tính kế với Hoắc Tùng Quân.



Ngô Thành Nam cảm thấy giọng điệu của cô ta nghiêm túc, lúc này mới trở lên nghiêm túc: “Chuyện gì?”



An Bích Hà kể lại chuyện một lần, mới nói với anh ta: “Người nhà họ An có thể sẽ bị Hoắc Tùng Quân nhận ra, cho nên, tôi mới nhờ anh giúp tôi, tìm xem Lâm Kỳ đang ở đâu. Tốt nhất có thể đưa anh ta ra”



Ngô Thành Nam cười: “Chuyện này cứ để tôi. Có điều, nếu như tôi giúp cô việc này, cô trả ơn tôi thế nào?”



Giọng nói anh ta hơi khàn, mang theo khát vọng.



Lúc mới bắt đầu, anh ta không có hứng thú gì với An Bích Hà, nhưng tối đó trong phòng bao, dáng vẻ nhiệt tình mê người của An Bích Hà khiến anh ta nếm mùi, rất muốn cảm nhận được lần nữa.



An Bích Hà nghe thấy anh ta nói như vậy, tức đến nỗi lồng ngực phập phồng: “Không phải lúc trước chúng ta đã giao dịch rồi sao? Nhà họ An hợp tác với anh, anh giúp tôi…”



“Lần đó tôi chỉ nói, giúp em đối phó với Lạc Hiếu Nhã” Ngô Thành Nam nhắc nhở.



An Bích Hà nghiến răng: “Không phải anh chưa làm sao Lâu như vậy rồi sao tôi chưa thấy anh ra tay chứ?”



Ánh mắt Ngô Thành Nam thâm sâu: “Sao cô biết tôi chưa ra tay, chỉ là bị cô ta may mắn trốn thoát mà thôi”



An Bích Hà ngẩn ra, đột nhiên nhớ đến tin tình báo lúc trước, Lạc Hiếu Nhã bị người trong công ty lừa đến quán bar, suýt chút nữa bị Tổng giám đốc Lưu cưỡng bức.



“Đó là do anh sắp xếp sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK