Các loại lời nói lướt qua tâm trí anh mấy lần, cuối cùng Hoắc Tùng Quân vẫn không nói ra.
Chuyện của anh và Lạc Hiểu Nhã, người ngoài không cần phải biết nhiều như vậy.
“Không cần”.
Hoắc Tùng Quân cự tuyệt, sau đó nói với Trần Thanh Minh: “Đây là số điện thoại riêng tư của tôi, anh lưu lại một chút, nếu như sau này Hiểu Nhã xảy ra chuyện gì, anh có thể gọi cho tôi”.
“Ô, được được” Vẻ mặt Trần Thanh Minh tràn đầy kinh ngạc.
Số điện thoại riêng tư của Hoắc Tùng Quân, đây là tài nguyên vô cùng đáng kinh ngạc đấy.
Nghe thấy vẻ vui mừng trong giọng nói của Trần Thanh Minh, giọng nói của Hoắc Tùng Quân cũng dịu lại một chút: “Hiểu Nhã làm việc ở công ty, tôi không thể chăm sóc cô ấy được, sau này nhờ anh chăm sóc cho cô ấy. Nếu như công ty có gặp phải chuyện gì, anh cũng có thể tìm tôi”
Bây giờ Trần Thanh Minh đã không thể dùng vui mừng để hình dung được nữa rồi, là quá đỗi vui mừng.
Anh ta không phải chưa từng được gặp Hoắc Tùng Quân, nhưng Trần thị quá nhỏ, hoàn toàn không thể nào tiếp xúc được với Hoắc Kỳ, anh ta ở bữa tiệc cũng chỉ có thể đứng nhìn Hoắc Tùng Quân từ xa mà thôi.
Đó chính là nghìn sao vây quanh mặt trăng đấy, Hoắc Tùng Quân chính là cái “mặt trăng” đó, lạnh lùng kiêu ngạo, thờ ở xa cách, vô cùng không dễ tiếp cận.
Những người xung quanh anh đều là những người vô cùng giàu có tôn quý, đều nịnh nọt anh, không có cơ hội để Trần Thanh Minh tiếp cận.
Nhưng bây giờ, Hoắc Tùng Quân vậy mà lại nói với anh ta, gặp phải vấn đề gì có thể tìm anh.
Chuyện này sao có thể không khiến Trần Thanh Minh vui mừng được chứ.
“Cậu Hoắc, anh yên tâm, tôi nhất định sẽ chăm sóc Cô Lạc thật tốt, sẽ không để cô ấy chịu một chút oan ức nào ở công ty chúng tôi đâu”
Hoắc Tùng Quân ừ một tiếng, rồi cúp điện thoại.
Sau khi kết thúc cuộc gọi, Trần Thanh Minh cầm điện thại, dáng vẻ đẹp trai lúc này đang cười rất ngu.
Sau khi cười xong, anh ta không chỉ bắt đầu buôn chuyện.
Trước đây chỉ nghe người khác nói, Lạc Hiểu Nhã và Hoắc Tùng Quân đã từng kết hôn, nhưng anh ta không biết Hoắc Tùng Quân vậy mà lại coi trọng Lạc Hiểu Nhã như vậy.
Vì để cô ở công ty không bị bắt nạt, vậy mà lại “hạ thấp tính khí” nhờ anh ta chăm sóc Lạc Hiểu Nhã.
“Đây chắc chắn là yêu thật lòng rồi”
Trần Thanh Minh cảm thán, sau đó trong lòng lại cảm thấy may mắn, may mà Lạc Hiểu Nhã không bị bắt nạt chèn ép ở công ty, nếu không Tổng giám đốc Hoắc mà tức giận, anh ta không thể gánh được đâu.
Hoắc Tùng Quân cúp điện thoại, trực tiếp lái xe đến nhà Lạc Hiểu Nhã.
Anh không hề đi lên, cũng không gọi điện thoại, chỉ là đứng là dưới lầu, nhìn về phía phòng của Lạc Hiểu Nhã.
Lúc này, chắc cô đang nghỉ ngơi rồi, anh không nỡ đánh thức cô.
Hoắc Tùng Quân đứng rất lâu, đèn trên đường bật rồi, đèn các nhà đều sáng hết lên rồi. Nhưng phòng của Lạc Hiểu Nhã vẫn tối om.
Anh nhíu mày, lâu như vậy mà Lạc Hiểu Nhã vẫn chưa tỉnh lại, không phải là bệnh tình càng nghiêm trọng hơn đấy chứ.
Ngay khi anh đang tâm loạn như ma thì Sở Minh Nguyệt trở về, nhìn thấy Hoắc Tùng Quân đang đứng thẳng người ở dưới lầu, ngạc nhiên hỏi: “Tổng giám đốc Hoắc, sao anh lại đến đây?”
Mắt Hoắc Tùng Quân sáng lên: “Cô là bạn Hiểu Nhã đúng không? Chiều nay cô ấy bị ốm về nhà nghỉ ngơi rồi, cô lên lầu xem xem tình hình của cô ấy thế nào đi?”
Sở Minh Nguyệt nghe thấy vậy, thần sắc cũng trở lên lo lắng, nhanh chóng đi về phía vừa tòa nhà, đi được nửa đường, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, quay đầu nhìn Hoắc Tùng Quân: “Tổng giám đốc Hoắc lo lắng cho Hiểu Nhã như vậy, cũng lên lầu thăm cậu ấy đi”