Nhà bếp của vương phủ đúng như danh phận của nó, rộng và thoáng đãng, nguyên vật liệu đều đầy đủ. Nàng lại không muốn có ai quấy rầy khi nàng chế biến món ăn nên đã để Minh Ngọc bên ngoài canh cửa, vì đã qua giờ cơm trưa nên nhà bếp khá vắng, có lẽ đã nghỉ trưa…
Nàng bắt tay vào công việc của mình, nàng định làm món canh gà để bồi bổ cho "tướng công" của mình a. Trước tiên là gì nhỉ? Nàng quyết định bắt bếp lên trước cái đã… Nhưng là thời đại này làm gì có bật lửa, phải dùng đá lửa! Nàng nhìn hai hòn đá trên tay khóc không ra nước mắt, bất quá vì sự nghiệp an nhàn sau này nàng phải cố gắng hết sức.
Tách…tách… Nàng dùng hết lực chà sát hai hòn đá vào nhau, tia lửa đỏ được bắn ra, nhưng nàng thật không có kinh nghiệm trong việc này. Phải làm mỏi cả tay mới có một ngọn lửa nhỏ, nàng vui mừng để lửa vào bếp. Nàng nhanh nhẹn bắt nồi cho nước vào, nhưng mà có gì đó thiếu thiếu. . Đọc truyện hay, truy cập ngay || TRUМtrцy eЛ.VN ||
Nàng chợt vỗ vào đầu mình:" Hèn gì thấy thiếu thiếu, chính là phải có gà a!". Nghĩ đến nàng liền chạy ra ngoài tìm Minh Ngọc làm thịt gà.
Nhưng nàng không biết rằng do nàng quá vội vàng mà củi để lộ ra bên ngoài, khi nó đã cháy hết liền rơi xuống. Chậc, nhà bếp đúng là nhiều củi nha với cả rất khô, chỉ một đóm lửa nhỏ cũng đã cháy…
Nàng đi ra ngoài nhìn xung quanh, sau khi thấy Minh Ngọc đang dáo dác nhìn xem có người đến không để báo cho nàng, nàng nhanh chóng chạy đến. Minh Ngọc ngạc nhiên hỏi:" Tiểu thư sao người lại ra sớm vậy? Món ăn đã xong?"
Nàng hơi ngượng ngùng nói:" Ta… ta chưa làm thịt gà…"
Minh Ngọc đỡ trán nói:" Tiểu thư a, Ngọc nhi bái phục người rồi. Tiểu thư đi theo Ngọc nhi, để Ngọc nhi làm thịt gà cho". Nàng vui vẻ đi phía sau Minh Ngọc, sau khi chọn được con gà đầy đặn, không có quá gầy cũng không quá mập trong chuồng liền trở về nhà bếp…
Bất quá… từ xa nàng đã nhìn thấy một mảnh khói đen, một giây ngẩn người liền trợn tròn mắt chạy về nhà bếp. Minh Ngọc tay bắt gà nhìn thấy nàng như thế cũng chạy theo sau.
Chỉ thấy nhà bếp là một mảnh khói đen vây quanh, còn có lửa bên trong. Nàng cảm giác mồ hôi lạnh từng đợt túa ra, hình như nàng nhóm bếp mà không có ai canh chừng ở đấy…
Hình như nhà bếp cháy không lâu, vương phủ cũng khá vắng người nên chưa ai phát hiện, Minh Ngọc hốt hoảng không thôi liền hô quán:" Cháy, cháy! Nhà bếp cháy, người đâu, mau dập lửa!"
Nàng quay phắt nhìn Minh Ngọc rồi ba chân bốn cẳng kéo Minh Ngọc rời đi, gà trong tay Minh Ngọc cũng tuột ra, nàng không để tâm mà hướng về phía trước mà chạy… Không lâu sau cả vương phủ thật sự tán loạn, gia đinh, nha hoàn đều tay cầm xô nước dập lửa, thật sự là thảm cảnh chưa từng có ở vương phủ…
" Hộc, hộc, xém chết!" nàng chạy một hơi đến trong đình mát ngồi xuống ghế thở dốc. Minh Ngọc cũng bị nàng lôi kéo chạy dở sống dở chết, đến nơi liền không đứng nổi ngồi cạnh nhìn nàng nói:" Tiểu… hộc tiểu thư… hộc, người tại sao lại kéo Ngọc nhi chạy? Hộc, chúng ta không dập lửa sao?"
Nàng giờ mới ổn định được hơi thở, nghe Minh Ngọc hỏi xong không khỏi nhăn mặt:" Cô có biết là chúng ta mới gây họa không? Ở lại đó chúng ta là kẻ bị tình nghi đầu tiên, ta chưa muốn bị đuổi ra khỏi phủ đâu!"
Minh Ngọc nhíu mày:" Nhưng mà…"
" Không nhưng nhị gì hết, người làm trong phủ cũng đã biết tin nên đã dập lửa, chúng ta chỉ cần ở đây thôi.Cô nên biết cô cũng góp phần trong kế hoạch của ta a, nhưng là kế hoạch thất bại cô cũng không thoát khỏi tội đâu" nàng giảng giải cho Minh Ngọc
Minh Ngọc bị nàng dọa không khỏi thấy lo lắng hỏi:" Vậy chúng ta bây giờ phải làm sao?"