Minh Ngọc và A Hân đứng từ xa nhìn hai chủ tử của mình đang một thân đầy sát khí giống như chỉ một phút chốc nữa hai người sẽ xông vào nhau mà chém giết.
Minh Ngọc lo lắng hỏi:" Này, cô có nghĩ hai người đó sắp đánh nhau không?"
A Hân cũng lo lắng:" Ta cũng không biết. theo những gì ta biết về nương nương thì người chưa từng tức giận đến như vậy"
Minh Ngọc rối trí:" Như vậy thì chúng ta phải làm sao? Tiểu thư cũng chưa từng tức giận đến thế…"
" Đi nói với hoàng thượng và vương gia không?" A Hân cho ý kiến
Nghe vậy Minh Ngoc gật đầu nói:" Ta cũng nghĩ như vậy, chỉ có vương gia mới can ngăn nổi tiểu thư nhà ta mà thôi!"
" Vậy thì chúng ta mau đi!" nói rồi hai người nhanh chóng rời đi.
Roẹt roẹt…
Nàng nhanh như cắt bay đến, trên tay đang cầm thứ gì đó, Băng Băng nheo mắt né tránh nhưng vẫn bị dính đòn. Bụp… Một thứ bột trắng bay đập vào mặt… là bột mì? Nàng còn đang định cười khoái chí thì một vật thể màu đỏ bay đến.
Bộp…
Vị chua chua lan khắp miệng, vật thể từ trên mặt rơi thẳng xuống đất… Là cà chua?
Nàng hét lên:” Mi chết với bà!”
“ Nhào vô!” Băng Băng cũng hét lên nhào đến…
Bây giờ hoa viện lại một trận hỗn loạn không ngừng, loạn đến gà bay chó sủa.
Tình hình hiện tại đó chính là hắn và Tống Thiên Cảnh nghe tìn nàng và Băng Băng sắp đánh nhau liền nhanh chóng chạy đến khuyên ngăn. Đến nơi nhìn một màn này không khỏi sợ hãi.
Người nàng đầy “máu”, toàn bộ cơ thể đề nhầy nhụa vết “máu” như đang trên sa trường chém giết. Băng Băng thì cả người đều màu trắng như bị trúng độc đến nơi.1
Nhìn hai người như thế hắn và Tống Thiên Cảnh không nghĩ nhiều mà bay đến che chở cho người của mình…
Bộp…
Một trái cà chua đỏ mọng bay thẳng vào mặt hắn, nó như lưu luyến vương ra một mảng đỏ tươi kèm theo vị chua chua ngọt ngọt. Nó từ từ lăn nhẹ trên khuôn mặt mượt mà kia mà rơi thẳng xuống đất một cái bẹp…
Tống Thiên Cảnh cũng không khá hơn là bao, mặt dính một mảng bột mì lớn, nhìn cứ như mấy diễn viên hí kịch.
“…”
Nàng và Băng Băng đang đùa giỡn với nhau mà không biết từ khi nào có người che chắn trước mặt, lại ngay lúc hai người ném “ám khí” cho đôi phương. Khụ… hình như gió hôm nay đặc biệt lạnh a.
Nàng dấu đi bàn tay đầy bột kia giật mình chợt nhớ ra điều gì:” A, hình như ta quên quyển tiểu thuyết ta chưa viết xong. Giờ ta đã có cảm hứng, ta nên về viết mới được!”. Nói rồi bóng dáng nàng đã biến mất một cách nhanh chóng.
“…”
Băng Băng cũng thoái lui:” Ta nghĩ ta nên về vẽ tranh của mình thì được hơn”
“…”
Mọi thứ lại trở nên yên tĩnh như trước rồi… Hắn mặt không biểu tình nói:” Ta cảm thấy những ngày sau này thật sự sẽ không thể nào yên tĩnh được nữa”
Tống Thiên Cảnh bật cười:” Cũng lâu rồi chưa thấy nàng ấy vui vẻ như vậy”
“ Đúng vậy”
Tại đình nghỉ mát… Sau khi đã quậy xong một trận đã đời thì nàng và Băng Băng bây giờ đang chậm rãi thưởng trà, dường như chuyện lộn xộn ban nãy hoàn toàn không xảy ra.
Minh Ngọc và A Hân bên cạnh ngơ ngác nhìn vị chủ tử của mình rồi lại nhìn nhau sau đó thở dài. Hai người biết rõ tính cách chủ tử của mình, vị chủ tử nhà mình luôn luôn cảm thấy rằng thiên hạ chưa đủ loạn a a a...
Trịnk Vân
cười ko ngậm được mồm luôn á trời kkkkk
2
14/02