Hắn phất tay:” Ngươi lui xuống trước đi, ta muốn đi dạo một chút”, Lý Đại Quý không dám chậm trễ đứng dậy nháy mắt với Lý Bạch Ngọc rồi lui xuống. Lý Bạch Ngọc cũng nhân cơ hội nói:” Vương gia, để tiểu nữ dẫn đường cho người”
Hắn nói:” Không cần, ta có thể tự đi, ngươi ở lại nói chuyện cùng vương phi”, nói rồi hắn đứng dậy đi ra ngoài, Lý Bạch Ngọc nhìn về phía cửa hận không thể đi theo trò chuyện cùng người.
Nàng đang ngồi cũng nhướn mày, đây là để ta ở lại chịu trận? Có đạo lí không a? Nàng quay sang nhìn người đang mê luyến nhìn theo bóng lưng hắn không khỏi thở dài, với sức hấp dẫn của hắn cô nương nào mà chả gục ngã. Ngay cả nàng… khụ… nàng chỉ thưởng thức cái đẹp thôi a, không có ý gì khác! Nhấn mạnh là không có ý gì khác!1
Có ý hay không có ý thì trong lòng người nào đó đã sớm nhận ra…
Nàng mỉm cười nói với Lý Bạch Ngọc:” Ngọc cô nương, không biết phủ của cô có hoa viên không? Có thể dẫn ta đến đó xem được không?”
Lý Bạch Ngọc thu lại thái độ cung kính chỉ thường thường gật đầu:” Vương phi đi theo tiểu nữ”
Nàng cũng không nói chỉ chỉ nhún vai đi theo đến hậu hoa viên của quý phủ, nơi đây cây cối xanh tốt hoa thơm cũng tràn ngập, sinh vật cũng từ đó phát triển theo. Có thể nói hoa viên được chăm sóc rất tốt, với khí hậu khô nóng thế này mà vẫn còn tốt như vậy cũng thật đáng khen ngợi. Dù không bằng với vương phủ nhưng cũng khiến nàng thấy thoải mái hơn rất nhiều sau những chặn đường dài đến đây.
Nàng còn đang trong tâm thế hưởng thụ thì Lý Bạch Ngọc ở phía trước bỗng nhiên quay lại nhìn chằm chằm nàng nói:” Vương phi, tiểu nữ nghe danh người đã lâu nói rằng người hiền lương thục đức, không gì không biết, tiểu nữ thật sự ngưỡng mộ người mong người chỉ giáo!”
Nàng trợn mắt nhìn Lý Bạch Ngọc, sau cố gắng khắc chế cảm xúc muốn chửi tên nào đã loan tin tức này ra, nhưng mặt vẫn nở nụ cười nói:” Không biết Ngọc cô nương nghe từ ai vậy? Ta nào dám xứng với danh đó”
“ Vương phi người thật khiêm tốn, tiểu nữ càng ngưỡng mộ người hơn!” Lý Bạch Ngọc cung kính hướng nàng nói nhưng ý chính vẫn không buông tha cho nàng:” Theo truyền thống của Lý gia tiểu nữ thì người mà mình ngưỡng mộ phải cùng họ nghị luận tài nghệ một phen, từ đó có thể nâng cao hiểu biết của mình hơn, như thế mới xứng làm con cháu nhà Lý gia. Không biết vương phi nghĩ như thế nào về lời đề nghị rằng vương phi cùng tiểu nữ nghị luận tài nghệ?”
Nàng trong lòng không khỏi phỉ nhổ, cái gì mà truyền thống Lý gia chứ chỉ là lời biện hộ! Hừ, ta không muốn thì cô làm gì được ta?!
Nàng còn đang định tìm cách từ chối thì đã có người lên tiếng trước:” Nghị luận tài nghệ sao? Ta rất hứng thú, vương phi, không bằng nàng đáp ứng Ngọc cô nương đi”
Lời nói nghe như sét đánh giữa trời quang, nàng cứng ngắc quay lại nhìn vị hôn phu nào đó của mình đang tiếp tay cho giặc hãm hại nương tử của mình.
Do nàng quay lại nhìn hắn nên Lý Bạch Ngọc không có biết biểu hiện hiện taị của nàng mà gì chỉ vui mừng nói:” Đa tạ vương gia đã đáp ứng, tiểu nữ xin phép đi chuẩn bị mọi thứ!”
Nói rồi liền chạy mất dạng để lại mình nàng cùng hắn ở cùng một chỗ. Nàng cười nghiến răng nghiến lợi nói:” Vương gia, huynh thật hiểu lòng người nha!”. Ta chưa có nói đồng ý hay không mà!
Hắn tỏ vẻ đương nhiên mà rằng:” Nàng cũng không từ chối, ta là phu quân của nàng cũng nên nói thay nàng vài câu”
“ Huynh - thật – sự - biết – suy – nghĩ - cho - ta!” nàng gằn từng chữ từng chữ
“ Đúng vậy, nàng là vương phi của ta mà”
Nói đến đây nàng lại trở về bình thường chậm rãi thở dài nâng mắt lên nhìn hắn:” Huynh cũng biết Ngọc cô nương kia là có tình ý với huynh, đúng không? Huynh thích cô ấy?”, chưa đợi hắn lên tiếng nàng đã nói tiếp:” Hazz, nếu huynh đã dự định như vậy rồi thì ta cũng không cản huynh nữa. Lúc trước chẳng phải ta nói nếu huynh tìm được người mình yêu thật sự thì ta sẽ bỏ cuộc, chức vương phi đó ta giao lại cho huynh định đoạt. Còn có, nếu huynh không muốn ta ở lại, ta có thể lập tức rời đi không ảnh hưởng đến huynh cùng người ấy”
Nàng nói xong liền cúi đầu không dám nhìn hắn mà cười khổ, cuối cùng thì cái gọi là tình yêu chưa từng xảy ra với nàng…