Chưa để thủ lĩnh lên tiếng, những sơn tặc còn lại đã nhanh chóng tản ra hướng vũ khí đến những người trên lầu. Tên thủ lĩnh ngẩng người một trận...
Nhóm người trên lầu cũng bắt đầu hành động, bốn người nhảy xuống nghênh chiến, chỉ có nam nhân lạnh lùng vẫn ngồi tại chỗ...
“ Công tử, người không sao chứ?!”
Cục diện rối rắm, người biết điều đương nhiên sẽ chuồn đi trước, nàng cũng là một trong số đó. Nhưng mà hiện tại chính là... nàng bị nghẹn a! Chính là lúc đám sơn tặc xong vào đạp đỗ một cái bàn làm nàng giật mình nên nuốt miếng màn thầu trong miệng, bây giờ nó đang kẹt trong cổ họng. Nàng hươ tay hươ chân, sắc mặt trắng bệnh khiến Minh Ngọc sợ hãi không thôi.
Lại nói sau khi nghe tiếng của Minh Ngọc, tên thủ lĩnh của sơn tặc cũng giật mình quay lại nhìn bàn của nàng. Không nghĩ đến tửu lâu này lại có thêm người, thủ lĩnh sơn tặc đương nhiên không bỏ qua mà hướng đến bàn của nàng, còn nhóm người của nam nhân kia thì để bọn người còn lại xử lí.
Nàng bị nghẹn nên không nói được chỉ có thể tự dựa vào mình nhanh chóng chộp lấy ly trà trên bàn.... Bất quá chưa kịp chộp lấy thì tên thủ lĩnh sơn tặc chết tiệt kia đã xông đến, Minh Ngọc hốt hoảng khi nàng vẫn cứ trơ trơ ôm cổ của mình nên nhanh chóng đẩy nàng ra.
Nàng khóc không ra nước mắt, vì sao vậy a!!! Cục diện rối rắm, sơn tặc cùng hắc y nhân đang chiến đấu kịch liệt, nàng sắp tắt thở chết rồi a... Cũng may Minh Ngọc dẩy mạnh nên nàng va vào một cái bàn gần đó, nàng không suy nghĩ gì nhanh như cắt chộp lấy bình trà trên bàn rồi chui xuống bàn...
Rốt cuộc cũng được cứu, nàng uống một hơi... “ Khụ... khụ... khụ...” nàng che miệng ho khan, “ Phù, xém chết!” thở phào một hơi.
Bây giờ nàng mới nhìn rõ tình hình trước mắt, không nghĩ đến lại có phim hành động để coi a. Những người ở đây toàn cao thủ, ra chiêu đều nhằm vào chỗ tử... Bốn hắc y nhân kia thì không quá bất ngờ, vừa bước vào đã biết không bình thường. Nhưng bọn sơn tặc kia thì lại khác, dù là sơn tặc cũng không có sát khí như vậy, sát khí đã rèn luyện nhiều năm, đây không phải là muốn cướp của mà là muốn giết người...!
Hình như nàng quên mất một người, là Minh Ngọc! Nàng hớt hải chui ra khỏi bàn nhìn quanh, Minh Ngọc đang bị tên thủ lĩnh kia rượt đuổi... Tình hình gì đây?
Tên thủ lĩnh này là dân mới vào nghề à? Tay chân lại lóng ngóng, Minh Ngọc được nàng dạy cho mấy chiêu phòng vệ nên căn bản thoát khỏi được tên thủ lĩnh kia, còn tặng cho hắn ta một cú đấm ngay mắt, bây giờ một mắt của tên thủ lĩnh đó đã đen như gấu trúc.
Nhìn tên đó chất vật làm nàng bật cười thành tiếng:” Ha ha ha... Ha ha...”. Cuộc chiến hỗn loạn, bàn ghế đỗ nát, sát khí đằng đằng thế mà nàng vẫn có thể cười được, nghe tiếng cười của nàng ai nấy đều dừng chân nhìn nàng bằng ánh mắt nghi hoặc...
Nàng thấy mình hơi vô duyên nên nặn ra một nụ cười:” A ha ha... không có gì, không có gì. Các vị cứ đánh nhau tiếp đi. Ha ha ha...”
Mọi người tiếp tục làm công việc của mình, đánh nhau! Nàng lau mồ hôi trán a, Minh Ngọc vẫn bị truy đuổi.
“ Đứng lại, ngươi đứng lại cho ta!”
Nàng bất lực nhìn trời, có thủ lĩnh nào như vậy không a? Nàng cũng không muốn Minh Ngọc gặp nguy hiểm nên nhanh chóng tiến đến hỗ trợ… Có một điều, Minh Ngọc chạy nhầm đường rồi a! Minh Ngọc không nhìn thế cục mà chuyên tâm chạy trối chết lại chạy ngay chỗ của bọn người đang đánh nhau.
Nàng thầm kêu không ổn liền chạy đến ngăn cản, nhưng chưa cất bước thì một bóng đen đã lướt đến chỗ Minh Ngọc bế bay lên cao…
Nàng trầm trồ mở to mắt, tình tiết anh hùng cứu mĩ nhân là đây. Nam nhân vẻ ngoài lạnh lùng, lại kèm theo nét anh tuấn gặp mĩ nhân Minh Ngọc yếu đuối gặp nguy hiểm trong ánh đao sắc bén đã cầm lòng không đậu mà bay đến cứu giúp.
Cảnh tượng ấy như một pha quay chậm, cảm giác toàn thân nóng lên, não hoạt động nhanh hơn bình thường, từng mạch máu dưới da như cuồn cuộn chảy. Cảm hứng, chính là cảm hứng sáng tác! Nàng nắm chặt tay, ánh mắt rưng rưng nhìn đôi uyên ương chớm nở kia mà quên mất một tên sơn tặc phía sau…