Tống Thiên Cảnh chăm chú nhìn Băng Băng rồi thở dài:" Nàng không muốn ta đến đây?"
Cô nhún vai:" Không phải, ta chỉ nghĩ là hoàng thượng không phải có rất nhiều tấu chương phải duyệt, nào lại có thời gian đến đây"
Tống Thiên Cảnh thở dài:" Ta cũng đâu bận đến không có thời gian nghĩ ngơi…", nói đến đây lại dừng một chút," Nàng… đang hận ta?"
Trong thời gian Băng Băng làm người phiên dịch, hai người vẫn ở cùng nhau, dù cô không có quá nhiều biểu tình với y nhưng y vẫn rất chờ mong là cô sẽ để ý đến mình.
Cô ngẩn người một chút rồi khẽ cười:" Ta không hận người, cũng không giận người. Băng Băng lúc trước và bây giờ đã khác rồi, khoảng thời gian đó ta cũng không muốn nhớ lại. Lúc đó là ta sai quấy, không phải lỗi của người. Vì sao ta phải hận?"
Đúng vậy, việc cô trước kia làm không liên quan đến cô bây giờ. Người đang đứng đây chính là Băng Băng, là Dương Băng Băng của hiện đại xuyên không về, không phải là Dương Băng Băng bao cỏ kia. Nếu nói về những ngày bị thất sủng kia cũng cùng cô không có quan hệ, coi như bắt đầu một cuộc sống mới đi.
Cô nhìn Tống Thiên Cảnh có phần khó xử không khỏi lên tiếng:" Nếu hoàng thượng không chê có thể ở lại, chúng ta cùng uống trà ngắm trăng"
Tống Thiên Cảnh gật đầu nói:" Được, ta cũng chờ mong!"
Thế là tình cảm của hai người dần có tiến triển…( Chậc, cái cách mà nàng làm để "quyến rũ" hắn thật sự không mấy thành công, còn cô thì lại khác. Hazz, nếu nàng biết được cách mình làm khi áp dụng bởi lên người cô và Tống Thiên Cảnh lại thành công thì nàng có tức hộc máu không nhỉ?-_-!!)
Lại nói vào một đêm nọ, Tống Thiên Cảnh đang xem tấu chương ở ngự thư phòng, cô cũng đến mang trên người một chiếc áo choàng. Tống Thiên Cảnh ngước nhìn cô rồi mỉm cười:" Nàng giờ này vẫn chưa nghỉ ngơi sao?"
Băng Băng đặt áo choàng lên người Tống Thiên Cảnh rồi nói:" Ta thấy hôm nay hơi lạnh lại biết huynh chưa ngủ nên ta đến để đưa áo choàng cho huynh thôi". Cách xưng hô của cô cũng thay đổi dần dần chứng tỏ cô cũng có tình cảm với y đi, nghĩ đến đây Tống Thiên Cảnh thật hài lòng a.
Đang định nói vài lời thì phát giác có một vị công công bước vào, trên tay là một khay bưng điểm tâm. Đến gần Tống Thiên Cảnh, vị công công đó cung kính nói:" Hoàng thượng trời đã khuya, hay người nghỉ ngơi một lát ăn một ít điểm tâm rồi phê chuẩn tiếp"
Tống Thiên Cảnh gật đầu:" Được, ngươi để trên bàn đi". Vị công công vẫn cúi đầu đứng lên đặt khay điểm tâm lên bàn, nhưng cô đang ở bên cạnh Tống Thiên Cảnh nên dưới góc độ của cô thì nhìn rõ ràng trong ánh mắt của người đó hiện lên sát ý.
Băng Băng nhíu mày, ngay khi thấy ánh sáng sắc bén dưới tay áo của hắn ta cô nhanh chóng đẩy Tống Thiên Cảnh lớn tiếng nói:" Cẩn thận!"
Cùng lúc đó, ánh dao lóe lên xoẹt ngang một tiếng, tay áo rộng của cô bị đứt một mảnh. Tống Thiên Cảnh tức giận vung một chưởng khiến hắn ta thổ huyết ngã trên mặt đất.
Ảnh vệ từ nóc nhà nhảy xuống vội vàng nói:" Thuộc hạ thất trách, mong chủ nhân trách phạt!"
Tống Thiên Cảnh phất tay:" Được rồi, mang hắn rời đi”. Cũng không phải lỗi của ảnh vệ quá sơ suất mà là tên công công này đã dịch dung thành công công thân cận với Tống Thiên Cảnh nên ảnh vệ không nhận ra là cũng phải. Lại nói vì sao hắn ta lại ra tay hành thích y thì đến khi điều tra mới biết được hắn ta bị người ta khống chế. Đây là muốn đánh rắn động cỏ đi?
Băng Băng nhìn ảnh vệ mang xác của công công đó rời đi còn đang định quay lại hỏi Tống Thiên Cảnh có bị sao không thì Tống Thiên Cảnh đã đứng trước mặt nhíu chặt mày:" Nàng về sau không được tùy tiện như vậy, nếu bị thương thì phải làm sao?!"
Cô không sợ lắc đầu nói:" Ta cũng không bị gì…Ưm…"
Khuôn mặt anh tuấn phóng to trước mặt cô, môi đột nhiên cảm thấy ấm nóng… Tống Thiên Cảnh mạnh mẽ cại mở rồi nhanh chóng tiến vào khuấy động… vẫn là triền miên…
Đây là cưỡng hôn sao? Trong đầu cô chỉ hiện ra ý nghĩ này, đến khi buông ra mặt cô đã đỏ một mảnh, chưa đợi Tống Thiên Cảnh mở miệng đã nhanh chóng chạy đi…
Rồi lại đến một ngày, Tống Thiên Cảnh biết được Băng Băng thường hay cải trang ra ngoài cung, đến khi về thì luôn mang theo một quyển gọi là tiểu thuyết. Ảnh vệ tra ra được người viết quyển sách đó chính là một vị công tử họ Diệp, còn lại đều không tra ra.
Tống Thiên Cảnh khi biết tin không khỏi khó chịu, lại nói sai người mua quyển sách đó về. Trong đó nói về một cuộc tình đầy trái ngang của đôi nam nữ yêu nhau tha thiết, đúng là cảm động lòng người. Nhưng là, tại sao mỗi lần nhìn thấy quyển sách đó cô điều có vẻ đăm chiêu suy nghĩ như vậy? Có phải chăng liên quan đến người viết nó? Diệp công tử sao?
Ngay khi Tống Thiên Cảnh rầu rĩ nhất lại nghe tin Tam vương gia trở về, y hi vọng có người giải thích được. Lại biết được người viết ra quyển sách đó không ai khác chính là tam tỷ phu của mình? Ha hả, có vẻ Tống Thiên Cảnh y thật sự yêu cô đến điên mất rồi...