“ Ngươi nghe thấy gì không?” nàng nhỏ giọng
Minh Ngọc nghe nàng hỏi nên thanh tỉnh hẳn cố gắng lắng nghe, đúng là có tiếng động bên ngoài! Nàng làm hành động im lặng rồi chậm rãi vén màn lên…
Vụt…
Một vật thể sáng màu xanh nhạt vụt qua mặt nàng, nàng chớp mắt…
“ Aaaa!” Minh Ngọc thét lớn ngồi bịch xuống lùi lại phía sau, há mồm chỉ chỉ vào những vật thể phía trước. Nhóm người của hắn cũng đang dùng kiếm chém lung tung vào vật thể đó, phải nói ban nãy hắn vẫn còn chưa ngủ đang định chợp mắt một chút thì vật thể này liền xuất hiện. Ảnh vệ cũng nhanh chóng phát giác mà rút kiếm ra, vẻ mặt ai nấy đều không khống chế được trắng bệch.
Vật thể đó cũng rất dọa người đi? Là một đốm lửa màu xanh cứ lượn lờ xung quanh bọn họ, dùng kiếm chém nhưng nó giống như có linh tính né tránh. Thật sự rất quỷ dị, bọn họ thật sự chưa từng nhìn thấy nhưng lại có nghe qua, lời đồn đại cho rằng đó là linh hồn của người chết oan uổng xuất hiện để hù người! Quả thật là đáng sợ mà!
Hắn nhíu mày nhìn thấy nàng đang ngồi ngẩng người trên xe ngựa liền nhanh chóng bay đến bảo vệ nàng, hắn trầm giọng nói:” Sao nàng lại ra đây? Mau vào trong!”
Nàng giật mình quay nhìn hắn rồi lại nhìn cảnh tượng hỗn độn kia không khỏi đau đầu:” Các người làm gì vậy?”
Mọi người có mặt thật sự bị nàng dọa sợ, càng đáng sợ hơn là mấy đốm lửa đang bay tới bay lui kia. Hắn càng thêm nhíu mày:” Nàng nói cái gì?”
Nàng chớp mắt chỉ chỉ mấy đốm lửa kia:” Nhìn nó có vẻ đáng sợ nhưng thật sự không nguy hiểm đâu. Nó được gọi là ma trơi, là một hiện tượng thường gặp ở các bãi tha ma”
“ Nói kĩ xem” hắn nghe nàng nói không khỏi thả lỏng.
Nàng sờ cằm:” Là do một loại hợp chất phát sinh từ xương người cùng sinh vật, khi gặp không khí sẽ bốc cháy thành đóm lửa như vậy. Các người cứ để yên ở đấy, nếu di chuyển sẽ xuất hiện luồng gió khiến nó đi theo đấy. Chúng ta nên rời khỏi chỗ này”, nàng cố gắng tránh những từ ngữ hóa học ở hiện đại nếu không càng gây thêm nhiều nghi ngờ.
Nghe nàng nói làm mọi người bị thuyết phục, hắn vẻ mặt lại không biểu cảm như cũ phân phó:” Mau rời khỏi đây!”
Theo lệnh hắn, mọi người đều xuất phát di chuyển hết bãi đất trống ấy. Hóa ra đó là một bãi tha ma, trước đó có một bọn cướp hoành hành giết người cướp của không biết bao nhiêu người đi qua nơi này nên ở đây có ma trơi cũng không có gì lạ.
Sau khi họ đi được một đoạn liền tìm một nơi chắc chắn không có vật gì kì lạ xuất hiện mới dừng lại nghỉ ngơi. Nhớ đến ban nãy thật sự làm người ta không khỏi rùng mình, vì thế không ai có thể ngủ ngon ngoài nàng.
Nàng không phải không sợ mà nhiều nhất lại là ngạc nhiên, chỉ học lí thuyết trong sách vở chưa có kinh nghiệm thực tế nay lại được tận mắt chứng kiến không khỏi ngây ngẩn người một ít. Dù là vậy nó cũng không nguy hiểm, nàng cũng không quá để ý nghĩ đến từ giờ đến sáng không còn dài nên an nhiên nằm ngủ…
Sáng hôm sau, ai nấy đều uể oải ngồi ăn lương khô rồi nhanh chóng khởi hành đi đến Bắc Thành. Vì đã một ngày không tắm, nàng mặt nhăn mày nhó hoài không thôi. Nàng muốn tắm a, ngay cả Minh Ngọc cũng biểu hiện ra điều đó dù không muốn nói ra.
Nàng quyết định lấy hết sức can đảm nở một nụ cười tươi nhất hướng về phía hắn đang ngồi đối diện:” Ha ha, hình như một ngày rồi chúng ta chưa tắm rửa rồi đúng không? Huynh không thấy khó chịu sao?”