Tống Thiên Cảnh đột nhiên nói:" Nếu các nàng đã nói vậy không bằng Băng nhi cùng tam vương phi trổ tài một phen. Ta cũng rất muốn thưởng thức"
Nàng hít một ngụm khí trừng mắt nhìn Tống Thiên Cảnh rồi lại quay sang nhìn hắn, nàng biết chắc rằng hai nam nhân này là ngầm đồng ý hai nữ nhân kia mới gây ra cớ sự này. Thật là tức chết ta mà!
Băng Băng cũng liếc nhìn Tống Thiên Cảnh một cái, phải biết rằng cô rất không thích gặp rắc rối, nàng lại càng không thích! Bất quá một lời vua nói ra làm sao rút lại a. Băng Băng cười lạnh một cái:" Hoàng thượng đã mở lời làm sao bọn ta dám làm trái. Bọn ta đành tuân theo"
Băng Băng đánh mắt nhìn nàng, nàng gật đầu cùng cô bước ra chính giữa điện. Hai con hồ ly cũng rút sang một bên nhường chỗ, không khí chung quanh cũng không còn căng thẳng mà xem ra rất náo nhiệt, ai nấy đều trong tâm thế xem kịch vui.
Nàng thầm khinh bỉ trong lòng nhưng ngoài mặt không biểu hiện gì chỉ nhìn xung quanh đánh giá một lượt. Lúc lâu mới lên tiếng:" Không biết trong đây có ai đã từng nghe câu chuyện ‘Thần điêu đại hiệp’ chưa?"
Mọi người nhin nhau lắc đầu, hắn cũng khẽ nhíu mày suy nghĩ xem nàng là đang định làm cái gì đây. Nàng thở dài đưa hai tay lên cảm thán, ngài Kim Dung a ngài Kim Dung, tại sao tác phẩm hay như vậy lại không xuất hiện ở nơi đây. Nàng nắm chặt tay lại đầy vẻ quyết tâm, nếu đã như vậy thì nhân danh fan của ngài ta sẽ truyền bá nó rộng rãi ở nơi đây để ai cũng biết đến một Kim Dung đầy huyền thoại là ngài!
Nhìn thấy những động tác cực khác thường của nàng làm ai nấy đều u u mê mê. Bất quá nàng nhanh chóng không phục lại mà nói:" Nếu đã như vậy ta sẽ kể cho mọi người ở đây nghe"
Mọi người mới phản ứng lại, hóa ra là nàng muốn kể chuyện. Đây cũng là một loại tài năng đi? Hồ Dung cùng Hồ Ngọc Anh cười mỉa mai, cứ tìm đại một người kể chuyện trong quán trà cũng có thể kể được.
Nàng không quan tâm biểu cảm của mọi người mà hòa vào câu chuyện:" Câu chuyện bắt đầu từ một nơi gọi là đảo Đào Hoa…"
Được một khúc, nàng liền im lặng nhường quyền kể chuyện cho Băng Băng vẫn đang yên lặng đứng cạnh mình. Giọng kể thật sự rất thu hút, càng lối kéo hơn chính là cốt truyện, mọi thứ xung quanh dần trở nên yên tĩnh chỉ còn nghe được giọng của Băng Băng vang lên từng đợt.
Nhân lúc mọi người không quan tâm nàng liền lén ra ngoài, hắn dù có bị thu hút nhưng vẫn nhận ra hành động của nàng liền phái ảnh vệ đi phía sau. Sau một lúc nàng liền xuất hiện, ảnh vệ báo cáo tình hình là nàng cần tim một chút xoong, chảo gì đó rồi ghép lại với nhau bla bla. Hắn từ nghi hoặc chuyển sang đầy hứng thú với những gì nàng đang làm, hắn khẽ cười nhìn nàng.
Nàng nhận ra hắn đang nhìn mình mà nhìn lại, sau đó không quan tâm mà quay lại với cậu chuyện.
" Vì không muốn Dương Quá đau lòng mà Hoàng Dung bịa chuyện ‘Nam Hải thần ni’ đưa Tiểu Long Nữ đi chữa trị và truyền thụ võ công cho Tiểu Long Nữ để Dương Quá không quá đau lòng mà tự sát và nói rằng 16 năm sau Tiểu Long Nữ sẽ trở lại"
Nói đến đây Băng Băng dừng lại, nàng đã chuẩn bị một chén trà đưa cho Băng Băng uống. Cả cung điện đều im lặng khó tả, nàng khẽ cười hỏi:" Mọi người nghĩ như thế nào?"
Hắn giật mình rời khỏi câu chuyện, nghe nàng hỏi vậy liền khẽ cười:" 16 năm đối với Dương Quá mà nói là một thời gian rất dài, nhưng hắn vẫn một lòng chờ đợi"
Tống Thiên Cảnh nhìn cô nói:" Dù cho 16 năm hay bao nhiêu năm hắn vẫn chờ"
Băng Băng nói:" Dù cho đó là vô vọng?"
Câu hỏi đánh ngay tâm lí của Tống Thiên Cảnh, dù vậy Tống Thiên Cảnh vẫn nhìn thẳng vào mắt cô mà đáp:" Đúng, vẫn sẽ chờ!"
Rốt cuộc cô cũng nở nụ cười tiếp tục cậu chuyện:" 16 năm nay, Dương Quá đã trở thành một cao thủ võ lâm…"
Câu chuyện lại bắt đầu với nhiều tình tiết hấp dẫn, Băng Băng còn đang kể chuyện thì nàng đã nhảy vào:" Sau khi ước hẹn sẽ tái kiến giang hồ thì cuối cùng, Dương Quá cùng Tiểu Long Nữ đã cưỡi Thần Điêu bay xuống núi và tìm ra một nơi chỉ dành cho riêng hai người họ, cảnh tượng thật sự làm người khác hâm mộ. Kết thúc đầy viên mãn… A".
Còn chưa nói dứt câu nàng đã bị Băng Băng bên cạnh hùng hổ dùng hai tay bóp cổ nàng!