• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Biết con gái mình đang chỉ ai, Triệu Tẫn cảm thấy đầu óc ong ong chân cứ mềm oặt nhũn ra đứng không vững mà quỳ rạp xuống:” Vương gia tha mạng!”



Triệu Ngọc Hoa khó hiểu nhìn phụ thân mình:” Phụ thân, người sao vậy?”



Nàng bật cười:” Giờ ta mới biết bệnh gì là khó trị nhất trong tất cả các loại bệnh”



Băng Băng gật đầu:” Ta cũng đã biết,bệnh ngu xuẩn đúng là không trị được”



Triệu Ngọc Hoa nghe không khỏi chướng tai quay mặt lại khinh thường hỏi:” Vị tiểu thư này là ai mà dám cấu kết với bọn tiện nhân này nói ra những lời ngu xuẩn đến thế? Hay hai người là cùng một giuộc?!”



Nghe thêm câu nói này, Triệu Tẫn càng cảm thấy đầu mình sắp không còn là của mình nữa, ông tức giận đến đỏ mặt quát:” Nghịch tử này, còn khôn mau quỳ xuống xin lỗi!”



Triệu Ngọc Hoa vẫn cố chấp:” Phụ thân, tại sao con phải xin lỗi?! Là ả ta xỉ nhục con trước!”



Hắn một mặt lạnh băng hỏi:” Triệu tiểu thư, ngươi đang nói ai là tiện nhân?”



“ Ách?” bị sát khí của hắn làm cho hoảng sợ, Triệu Ngọc Hoa không khỏi câm nín nhưng sau đó vẫn cố sức nói:” Là... là ả cung nữ này...”



Tống Thiên Cảnh cũng không kém lạnh lùng:” Vậy còn người nào là người cấu kết với tiện nhân?!”



Triệu Ngọc Hoa nhất thời ngơ ngác không hiểu điều gì, tại sao hoàng thượng và vương gia lại nhìn mình như muốn chém mình thành trăm mảnh thế kia... Thật đáng sợ...



Triệu Tẫn biết mình nuông chiều con gái mình quá nhiều nên mới gặp họa thế này không khỏi tự trách khấu đầu trước nàng và Băng Băng:” Mong Dương quý phi và vương phi thứ tội! Nhi nữ ngu muội không biết phải trái mong hai vị lượng thứ!”



Ông tin với chức quan và những gì mình đóng góp cho triều đình này hoàng thượng sẽ nhượng bộ cho mình một lần, nếu ông rời đi còn ai thích hợp với chức quan này nữa chứ? Nhưng suy đoán của ông đã hoàn toàn sai...



Triệu Ngọc Hoa mở to mắt nhìn nàng và Băng Băng, cảm thấy trời đất bắt đầu sụp đổ đến nơi. Triệu Tẫn thấy vậy không khỏi nắm tay con gái mình kéo xuống quỳ chung một chỗ.



Nàng lên tiếng:” Vị tiểu thư này, chắc ngươi đã nhận nhầm ta với ai đó. Thứ nhất, ta không phải cung nữ mà là vương phi, còn có vị này là Dương quý phi chứ không phải là tiểu thư nào đó. Thứ 2, ta chưa từng sỉ nhục ngươi”



Triệu Ngọc Hoa nghe xong liền hồi phục tinh thần, ả ta tin chắc phụ thân sẽ cứu mạng mình, còn có, hai vị phi tử này chưa chắc được hoàng thượng và vương gia sủng ái. Có khi ả ta vào thay thế lại được trở thành hoàng hậu cũng nên. Nghĩ đến đây ả ta không khỏi vui sướng mà càng trở nên mạnh miệng:” Dù tiểu nữ có nhận nhầm vai vế đi nữa thì tiểu nữ khẳng định vương phi đã sỉ nhục tiểu nữ trước mặt nhiều người như thế!”



Nàng tỏ vẻ ngạc nhiên:” Ổ? Vậy ta đã nói những gì phiền ngươi nhắc lại...”



Triệu Ngọc Hoa thấp thỏm nhìn trái nhìn phải nói:” Cái này... tiểu nữ không nhớ... Nhưng không phải lỗi của tiểu nữ, mà là vương phi dùng ngôn ngữ của người phương Tây để sỉ nhục tiểu nữ nên tiểu nữ không biết....”



Hắn và Tống Thiên Cảnh quyết định đứng một bên để nàng tự phân giải, chuyện này hai người vẫn là không nên cam thiệp vào, chuyện nữ nhân cứ để nữ nhân giải quyết.



Nàng nghiêng đầu:” Tại sao ngươi biết ta đang sỉ nhục ngươi mà không phải là khen ngươi? Có ai làm chứng?”



“ Ách, cái này...” Triệu Ngọc Hoa bị nói đến không nói được nên lời. Ả ta cũng không biết ban nãy nàng đã nói những gì, và cũng chính ả ta nghĩ rằng nàng đang sỉ nhục ả ta.



Hắn lạnh lùng nói:” Như vậy đã quá rõ ràng, Triệu tiểu thư ngươi là không có chứng cứ lại định tội lên mình vương phi ta”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK