Minh Ngọc nhảy xuống xe ngựa để Nhất Phong vén rèm xe lên, nàng đi xuống trước, vừa nhìn thấy nàng vị huyện lệnh kia liền biết nàng là ai nên càng hô lên:” Ti chức gặp qua vương phi!”, sở dĩ nhận ra nàng vì tên huyện lệnh này có mật báo báo cáo rằng hắn từ trên đường đến đây còn mang theo vương phi, nàng bước xuống từ trong xe đương nhiên sẽ là vương phi!
Nàng cũng không tỏ vẻ gì mà chỉ gật đầu tựa như đáp lễ, hắn sau đó chậm rãi từ trong xe bước ra, chưa để huyện lệnh hô lên thì hắn là lãnh đạm lên tiếng:” Vào trước rồi nói tiếp”
“ A. vâng, mời vương gia, vương phi vào trong!” huyện lệnh đưa tay mời hai người bước vào. Từ ngoài vào trong, nàng không khỏi cảm thán, không rộng như vương phủ của hắn nhưng lại toát lên vẻ giàu sang, đâu đâu cũng có cây cối bao quanh, cột dựng cũng là loại gỗ tốt nhất, mái ngói được lót bằng gạch đỏ hoa văn sống động. Không khí khá mát mẻ, nhìn tổng thể là khác một trời một vực với cảnh sống bên ngoài của người dân.
Vào trong đại sảnh, mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ nào là hoa quả cùng điểm tâm ngon nhất ở kinh thành chứ không còn là ở nơi Bắc Thành xa xôi này nữa. Vị huyện lệnh nơi đây tên là Lý Đại Quý, cái tên nói lên tất cả đều toát nơi sự giàu có, Lý Đại Quý có một cô con gái năm nay tròn 18 tuổi đang tuổi đẹp nhất tên Lý Bạch Ngọc chưa có nơi nào ưng ý để gả vào.
Nàng cùng hắn được ngồi trên ghế dành cho chủ nhà, nơi cao nhất đặt chính giữa đại sảnh. Lý Đai Quý ngồi ghế dành cho khách hướng hắn nói:” Không biết vương gia ghé thăm, ti chức không chuẩn bị chu đáo mong vương gia đừng quở trách”
Cái gì mà chuẩn bị không chu đáo, đây là quá mức chu đáo, nào có nhà nào không biết tin khách đến mà đả chuẩn bị nhiều như thế? Chắc chắn là đã chuẩn bị ngay từ trước! Nàng hơi nheo mắt nhìn khắp nơi…
Một vị cô nương xinh đẹp từ ngoài bước vào bộ dạng hiền thục khụy gối hướng hắn nhỏ giọng nói:” Vương gia, vương phi, tiểu nữ là Lý Bạch Ngọc xin ra mắt vương gia, vương phi!”
Hắn gật đầu, Lý Đại Quý khẽ quở trách:” Ngọc nhi, sao không đến rót nước mời vương gia, vương phi đi”
Lý Bạch Ngọc đỏ mặt xấu hổ đi đến nâng bình trà lên rót nước vào ly cho nàng cùng hắn rồi nói:” Mời vương gia, vương phi dùng trà”, giọng nói ngọt ngào tựa như lông vũ khẽ gãy trong lòng khiến người nghe không khỏi ngứa ngáy một phen.
Bất quá nàng thì không cảm nhận là vậy, chính xác là ớn lạnh nổi da gà, thiên a, sao lại thành như thế này a? Đây gọi là quyến rũ?
Hắn vẫn lãnh nhạt như cũ nói:” Ta đến đây vì nghe nói ở đây có một nơi gọi là bồng lai tiên cảnh, muốn đến thưởng thức cùng nương tử của ta”, nói rồi quay sang nàng với ánh mắt trìu mến.
Nàng đương nhiên phải nhận lấy ánh mắt của hắn cũng nhìn hắn với vẻ “trìu mến”. Gì đây, ai đã nói Bắc Thành này không có cảnh đẹp hả? Đây là muốn lấy cái cớ để ở lại, để làm điều gì mờ ám à?!
Nàng rất muốn dùng ánh mắt “trìu mến” của mình lên án người nào đó, bất quá trong mắt những người ở đây chính là hai phu thê đang ân ân ái ái với nhau. Đương nhiên cảnh tượng ấy cũng làm chướng mắt nhiều người, khuôn mặt e lệ của Ly Bạch Ngọc chợt cứng ngắc rồi lại quay về trạng thái ban đầu.
“ Bồng lai tiên cảnh? Ti chức đã ở đây nhiều năm nhưng chưa từng nhìn thấy, không biết vương gia là nghe ai nói vậy?”
Hắn lạnh lùng nhìn Lý Đại Quý:” Ta nghe ai nói cũng cần ngươi quan tâm?!”