Nàng trừng mắt nhìn lên Băng Băng:" Cậu đừng bảo là không chán nhé? Ở trong hoàng cung này không có gì để chơi hết, điện thoại, máy tính không có, mạng cũng không. Không chán chứ làm gì!"
A Thanh và A Hoa bên cạnh không khỏi liếc nhìn nhau, những từ mà nàng nói ban nãy là gì vậy? Băng Băng đột nhiên đề xuất:" Muốn đi du ngoạn không?"
Nàng nghe vậy liền hứng khởi bật người dậy nhìn chằm chằm cô:" Là muốn ‘vòng quanh thế giới’ sao?"
Băng Băng gõ đầu nàng:" Vậy cậu muốn đi không?"
" Đương nhiên là muốn!" nàng không chần chừ mà nói ngay đáp án, phải biết những ngày ở trong cung toàn bị người khác giám sát, không thì chỉ đi loanh quanh có mấy chỗ. Nàng sắp chán đến chết rồi đây, nhưng giờ đã có điều thú vị, ngại gì không chơi!
Băng Băng gật đầu:" Vậy thì chúng ta nên chuẩn bị vài thứ trước khi khởi hành"
Nàng vỗ tay:" Được, A Thanh, chuẩn bị giấy viết để ta liệt kê các thứ cần chuẩn bị a"
A Thanh nhìn A Hoa gật đầu rồi nói:" Vâng", nói rồi A Thanh rời đi. Trong lòng A Thanh không khỏi lo lắng, chuyện vương phi muốn rời đi phải báo ngay cho vương gia biết. Nghĩ vậy cước bộ của A Thanh một nhanh hơn…
Hắn trên đường đi liên tục nhíu mày, nghe A Thanh báo cáo lại mọi việc khiến hắn không khỏi tức giận bước về phòng mình. Ngay khi mở cửa ra, nàng vẫn đang ngồi bên trong đọc sách, hắn có phần ngạc nhiên. Không lẽ nàng chuẩn bị nhanh đến vậy?
Hắn khôi phục lại trạng thái ban đầu vờ như không biết kế hoạch của nàng chậm rãi bước vào. Nhận ra hắn đã trở về, nàng liền ngước nhìn hắn rồi cười nói:" Huynh về rồi đấy à?"
Hắn lẳng lặng nhìn nàng hồi lâu, nàng cũng ngồi yên nhìn hắn, qua một lúc lâu hắn không nhịn được hỏi:" Nàng có gì để nói với ta không?"
Nàng nghiêng đầu:" Ta nên nói gì với huynh?", hắn nhìn nàng rồi thở dài:" Không có gì, tại ta suy nghĩ nhiều". Bất quá hắn lại không nhịn được siết tay, hắn quyết không để nàng rời đi. Quyết không!
Mấy ngày sau đó, nàng cùng cô có rất nhiều động thái lạ, tỷ như cô cần rất nhiều giấy và mực màu, nàng thì gom rất nhiều ớt phơi khô,… Đây là thứ cần chuẩn bị để du ngoạn?
Giống như thường lệ, sau khi bãi triều hắn sẽ trở về phòng xem chừng nàng. Bất quá hôm nay cửa phòng vừa mở ra, tâm hắn không khỏi lạnh đi. Bởi trong phòng… không một bóng dáng ai.
Hắn cố trấn an cảm xúc hiện tại của mình mà lạnh lùng nói:" Ám Phong!"
Ảnh vệ từ trên nóc nhà nhảy xuống quỳ trước mặt hắn nói:" Chủ nhân có chuyện gì phân phó?!"
Hắn hỏi:" Vương phi đâu?"
Ám Phong có phần do dự:" Cái này… vương phi đang…"
" Ở đâu?!" hắn gằng giọng
Ám Phong rùng mình một cái, không nghĩ chủ nhân lại tức giận đến thế. Ám Phong cố hít một hơi rồi trả lời:" Vương phi… đang ở ngự hoa viên…"
Hắn nhíu mày rồi phất tay:" Được rồi, ngươi mau đi", nói rồi tự mình hắn đi đến ngự hoa viên. Trên đường đi hắn gặp Tống Thiên Cảnh, dường như tình hình của Tống Thiên Cảnh cũng có phần tương tự, Băng Băng cũng không có ở trong phòng mà là ở ngự hoa viên.
Những ngày gần đây hai người kia chỉ ở trong phòng hì hục làm gì đó, nay lại ở ngự hoa viên. Rốt cuộc là chuyện gì đang diễn ra?
Hắn cùng Tống Thiên Cảnh nhanh chân đến ngự hoa viên, chỉ là vừa bước vào hai người không khỏi ngạc nhiên. Chính là bố trí của hoa viên thật khác…
Xung quanh là những hoa anh đào nở từng nụ hoa xinh xắn, nếu nhìn kĩ là nó được làm bằng cây khô, trên đó hoa được làm bằng vải cùng giấy. Một con đường nhỏ làm bằng đá sỏi hướng đến một căn nhà nhỏ. Bên ngoài căn nhà được bao bằng giấy trắng, phía trên có vẽ hoa anh đào.
Không biết từ đâu ảnh vệ nhảy ra quỳ xuống trước mắt hắn cùng Tống Thiên Cảnh: " Chủ nhân!"