“ Tiểu thư hic hic… Tiểu thư, người mau tỉnh lại a. Tiểu thư hic… hic…” một giọng nói vang lên bên tai còn có ra sức lay nàng tỉnh dậy a. Dù rất không muốn tỉnh nhưng bị làm phiền như thế nàng không khỏi khó chịu mở mắt.
Một nữ tử nhìn có vẻ bằng tuổi với nàng ngồi bên giường không ngừng lay nàng, khi thấy nàng mở mắt nữ tử không khỉ vui mừng nói:” Tiểu thư, người tỉnh rồi, thật may quá!”
Nàng vỗ vỗ đầu cố gắng ngồi dậy, bất quá vừa mới đụng trán một trận đau nhức truyền đến nàng không khỏi hít một hơi khí lạnh. Nàng giương mắt nhìn quanh, hình ảnh có phần quen thuộc a, đây chẳng phải là căn phòng ban nãy sao?
Lại nhìn nữ tử mặt mày nhem nhuốc vì khóc nhiều đang quỳ bên cạnh giường nàng không khỏi nhíu mày, cô gái này nhìn thấy nàng? Khoang, có điều gì đó không ổn! Nàng mở to mắt nhìn chính mình, nàng đang mặc y phục của tân nương a!
Chẳng phải “nàng” bị đập đầu vào ghế rồi ngất xỉu, không đúng, đừng bảo là “nàng” khi đập đầu vào ghế bị chấn thương gì đó liền qua đời? Còn nàng thì nhập hồn vào thân xác này?!
Thấy nàng không lên tiếng mà chỉ nhíu mày, nữ tử bên cạnh lo lắng nhìn nàng hỏi:” Tiểu thư, người cảm thấy như thế nào?”
Nàng nghe câu nói của vị nữ tử kia không khỏi nhăn mày:” Cô là đang nói ta?”
Dường như nữ tử kia không hiểu nàng đang nói gì lại tỏ ra sợ hãi:” Tiểu thư, người không sao đấy chứ? Người yên tâm, vương gia đã cho người mời thái y tốt nhất đến chữa trị cho người. Thái y sắp đến rồi, người cứ yên tâm!”
Mặt nàng càng ngày càng nhăn, đây là sao a? Cô gái này nói gì vậy, nàng nghe có phần hồ đồ, đây là nơi nào?
“ Tiểu thư?”
Nàng còn đang suy nghĩ, nghĩ đến tình huống ban nãy cùng với phong cách của căn phòng, còn có y phục… Không thể nào?! Nàng đây là xuyên vào cổ trang ư?
Nàng bất giác nuốt một ngậm nước bọt từ từ phát âm nói:” Ta… đây là đâu?”
Nữ tử vui mừng vì tiểu thư mà mình không còn nói tiếng linh tinh ban nãy, nữ tử nhanh nhảu nói:” Tiểu thư, đây là phủ của vương gia a, người cùng vương gia đang thành thân với nhau!”
Nàng thầm lau mồ hôi lạnh, cũng may nàng có học tiếng Trung a, nếu không thì sẽ như người trên trời rớt xuống cái gì cũng không biết! Nàng chậm rãi nhớ lại, nhưng mà đầu vẫn còn đau, kí ức của thân thể này cũng không lưu lại, cái này rắc rối rồi đây…
Nàng thận trọng nhìn nữ tử kia rồi nói:” Ta… ta bị đập đầu vào ghế, bây giờ ta không nhớ gì hết. Cô có thể nói rõ mọi chuyện hay không?”
“ Tiểu thư?! Người đừng làm nô tì sợ!” nữ tử cả kinh nhìn nàng
Nàng xoa xoa thái dương nói:” Ta là nói thật, nếu cô còn gọi ta là tiểu thư thì có thể nói cho ta biết chuyện gì xảy ra không?”
Nữ tử nhìn nàng vẻ thương xót ôm chầm lấy nàng vỗ vỗ lưng nói:” Tiểu thư, người thật khổ!”
“Nàng” tên là Diệp Linh, giống với tên ở hiện đại của nàng là con gái của vị thượng thư trong triều đình. Nghe nói nàng từ sớm đã bị gọi là phế vật, còn có khi lại phát điên không mục đích, phụ thân nàng cũng chỉ có mình nàng, mẫu thân nàng vì sinh khó nên qua đời. Sau khi phụ thân nàng về hưu đồng thời cũng bị bệnh nặng, dù có tìm thầy thuốc, thái y cũng không có chuyển biến tốt đẹp. Cuối cùng phụ thân nàng cũng qua đời. Vương gia, cũng là học trò được phụ thân nàng dạy dỗ khi còn bé muốn làm gì đó cho người thầy của mình nên đã xin hoàng thượng lấy nàng…
“ Khi người cùng vương gia bái đường xong, vương gia cũng chỉ gỡ khăn hỉ cho người rồi rời đi. Nô tì lo lắng cho người nên vào xem, không nghĩ đến người lại nằm bất tỉnh dưới đất. Nô tì đã báo cho vương gia, vương gia đã cho người tìm thái y tốt nhất đến chữa trị cho người, chắc thái y cũng sắp đến rồi!”