Một vị quan dường như đã lấy hết dũng khí mà đứng lên hướng hoàng thượng nói:" Hoàng thượng, vi thần có phần lo lắng muốn bẩm tấu"
Hoàng thượng từ trên cao nhìn xuống rồi chỉ nhàn nhạt nói:" Ái khánh có gì cứ nói"
" Hoàng thượng, hậu cung là nơi mà vi thần không nên xen vào. Nhưng vi thần cảm thấy chỉ có một mình Dương quý phi ở e là không tiện, chỉ sợ Dương quý phi ở một mình lại cảm thấy cô độc. Không biết hoàng thượng có nên suy xét việc nạp thêm nhiều ái nhân bên cạnh mình?"
Nhắc đến Dương quý phi này cũng thật lạ, kể từ khi hoàng thượng thành thân với vị quý phi này liền không thấy mặt đâu, ngay cả yến tiệc cũng không thấy. Không biết là có đang âm mưu gì hay không, hay chính là hoàng thượng đã nhốt người vào lãnh cung?
Có người mở đường, rất nhanh các quan viên đều nhao nhao lên, có người còn đề xuất cho hắn nạp thêm thiếp, hắn cũng không có biểu tình gì. Hoàng thượng trên cao trầm giọng nói:" Nếu chuyện đã đến bước này ta cũng chỉ có thể nói rằng…"
Nghe giọng hoàng thượng ai nấy đều thức thời yên lặng, không khí lại dường như bị ngưng trệ, thời tiết đã lạnh nay càng lạnh hơn. Hoàng thượng nói tiếp:" Ta đã có người trong lòng, chính là Dương quý phi. Ta không muốn nàng bị ủy khuất, ta sẽ không nạp thêm bất kì người nào nên các ngươi đừng nhắc đến nữa "
Câu nói trầm ổn chậm rãi vang lên, nó dù không phải lời uy hiếp nhưng cảm giác rét lạnh, khuất phục cùng sợ hãi lại bị lời nói đó mang đến khiến ai nấy đều rùng mình. Hoàng thượng đã nói vậy thì ai có gan nói thêm điều gì nữa?
Hắn cũng lên tiếng:" Chắc các vị cũng biết ta đã có vương phi, ta cũng không muốn nàng bị ủy khuất… Chắc các vị hiểu ý của ta chứ?"
Lại thêm một câu nói như lưỡi dao chặt đứt ý niệm muốn làm thân với hai vị đứng đầu này… Yến tiệc cũng không còn cảm thấy ý vị gì nữa, ai nấy chỉ ăn qua loa, đến khi tàn tiệc liền lủi thủi ra về…
Hắn cũng cáo từ trở về phủ, trên đường đi không khỏi suy nghĩ nhiều thứ… Chung quanh kinh thành vẫn là một mảnh nhộn nhịp như vậy, thời khắc giao thừa cũng gần đến, không biết như thế nào tâm trạng hắn lại càng thêm nôn nóng muốn về đến phủ mà không biết vì sao.
Xe ngựa dừng trước cửa phủ, hắn chậm rãi bước xuống hướng hoa viên mà đi. Ám vệ từ xa không khỏi kinh ngạc, hắn muốn đi đâu?
Hắn dạo bước, tâm trạng không biết diễn tả như thế nào. Lúc ban nãy có người muốn nhắc nhở hắn nạp thiếp, lúc đó hắn mới nhớ ra hắn đã lãng quên một người. Nữ tử đó… . Truyện Võng Du
Đang suy nghĩ hắn đã đứng trước đình nghỉ mát, khung cảnh ngày đó lại hiện lên. Một nữ nhân thân vận y phục xanh nhạt hòa vào phong cảnh, cảm giác trầm tĩnh mà người đó mang lại khiến hắn có phần hứng thú, dù biết nàng đã tính kế để "mê hoặc" hắn, hắn vẫn cảm thấy tính cách trầm tĩnh đó không phải là giả tạo.
Lại nói hắn tiếp tục đi về phía trước, ngọn núi giả ngày đó mà nàng ngồi đó "ngắm trăng" hắn cũng nhớ rõ. Nét mặt của nàng khi đó thật sự rất dịu dàng, nụ cười ấm áp, ánh mắt lại có chút buồn. Cảm giác mà nàng đem lại lúc đó chính là sự cô độc…
Cuối cùng, hình ảnh người đó bước đi dưới mưa… Nữ nhân này luôn cho hắn cảm giác cô đơn khiến tâm hắn không khỏi run lên…
Bất giác hắn đã đứng trước phòng nàng, bên trong phòng đã tối, dường như người bên trong đã ngủ.
" Gâu" một con chó nhỏ nằm trên bậc thềm trước cửa phòng nàng nhận thấy có người đến không khỏi ngẩng đầu cảnh giác.