Nhất Phong báo cáo xong tình hình của nàng với hắn, hắn một mực không biểu tình gì khác nói:" Được rồi, từ nay về sau ngươi không cần theo dõi nàng nữa"
" Vâng, chủ nhân!" Nhất Phong cúi người nói rồi lại im lặng đứng phía sau hắn. Hắn trong lòng không khỏi để tâm, nàng ta thật sự từ bỏ?
Nhưng dù sao hắn cũng không quá để ý lại lên tiếng:" Vào hoàng cung!"
Nàng trong phòng không ngừng hí hoáy viết viết cái gì đó, Minh Ngọc cũng không quá để ý chỉ ngồi cạnh chờ nàng sai khiến. Cuối cùng biểu tình nghiêm túc của nàng đã tan biến, nàng hài lòng đặt bút xuống, bút của nàng không phải là bút lông mà chính là dùng than gỗ mài nhỏ dùng làm bút chì để viết. Bút lông thực sự phiền toái, nàng không quen dùng, chỉ thấy mỗi lần dùng xong tay nàng đều dính đầy mực. Nàng vì thế quyết định làm bút chì viết cho dễ dàng…
Nàng nhìn nhìn Minh Ngọc nói:" Này, chúng ta ra ngoài đi"
" Ý tiểu thư là muốn rời khỏi vương phủ?" Minh Ngọc kinh ngạc hỏi
Nàng gật đầu:" Đương nhiên rồi, cô không thấy suốt 2 tháng nay chúng ta chỉ ru rú trong phòng thôi sao? Phải ra ngoài đây đó chứ!"
Minh Ngọc tỏ vẻ lo lắng nói:" Nhưng mà chúng ta ra ngoài liệu có an toàn không?"
Nàng xua tay:" Không cần lo, chúng ta sẽ giả thành nam nhân ra ngoài, như thế sẽ thuận tiện cho hoạt động của chúng ta!". Minh Ngọc có phần bị nàng thuyết phục, phải nói hơn 1 tháng nay hai chủ tớ chỉ ở trong phủ không ra ngoài, không biết bên ngoài sẽ có bao nhiêu đổi mới.
Thấy Minh Ngọc do dự nàng liền kéo Minh Ngọc vừa đi vừa nói:" Không cần suy nghĩ, có chuyện gì cứ để ta hứng chịu cho"
" Như vậy sao được, Ngọc nhi là nha hoàn của tiểu thư, không thể để tiểu thư thiệt thòi"
" Được rồi được rồi, sao cũng được. Chúng ta nhanh chóng chính trang lại a, ta háo hức quá!"
Thế là hai chủ tớ cải trang thành nam nhân rời khỏi vương phủ… Vương phủ nằm ngay trong kinh thành, thật sự rất thuận lợi cho nàng nha. Kinh thành này rất sung túc a, dọc đường đi đều có những cửa tiệm buôn bán, không thì lại tửu lầu khách điếm. Thật náo nhiệt, lão bá tánh cũng chất phác, chân thành, có chuyện gì cần giúp đỡ liền giúp đỡ, như thế chẳng phải chứng minh đất nước rất hưng thịnh hay sao?
Nàng cùng Minh Ngọc đi dạo trong kinh thành, thấy thứ gì hay hay liền ghé vào xem. Như vậy nàng cũng không quên làm chính sự, nàng kéo Minh Ngọc đến một tiệm bán sách nọ. Chủ tiệm sách nhìn hai người nam nhân mới bước vào liền nhanh chóng đi đến niềm nở hỏi:" Hai vị khách quan, tiệm ‘Nhân Thư’ chúng ta có rất nhiều loại sách cho khách quan lựa chọn. Không biết hai vị muốn mua loại sách nào?"
Nàng nhìn quanh đánh giá tiệm sách này, kệ sách tương đối khang trang chất nhiều sách, tiệm cũng khá thưa người, có vẻ không phải là tiệm sách quá nổi tiếng. Nhưng nó lại đúng ý nàng, nàng cười đáp lại hỏi:" Cho ta hỏi tiệm sách này của lão bản có mua sách không?"
" A?" chủ tiệm không khỏi ngạc nhiên nhìn nàng, sau lại cười cười nói:" Đương nhiên sẽ có, không biết nhị vị là muốn bán sách gì?"
Nàng lấy từ trong tay nải ra một quyển sách, hay nói đúng là sách do nàng tự tay viết nói:" Ta muốn bán quyển này"
Chủ tiệm nhận lấy, tựa đề của quyển sách là " Tình thiên kiếp", nàng nói tiếp:" Đây là câu chuyện mà ta đã tự nghĩ ra, không biết lão bản đây thấy như thế nào?". Nàng lúc trước cũng có tập tành sáng tác một vài tiểu thuyết, sau khi xuyên qua rảnh rỗi không có gì làm liền viết viết, nghĩ muốn dùng sáng tác của mình kiếm thêm tiền cũng tốt, nàng không muốn ỷ lại quá nhiều vào tiền trợ cấp hàng tháng mà danh xưng "vương phi" mang lại…