“ Ay ay, đâu có, ta chỉ nói đùa thôi mà, nha đầu ngươi vẫn là đệ tử mà ta nhận định ngay từ đâu a” lão ngoan đồng biết nàng giận nên nhanh chóng dỗ nàng. Đúng a, nàng là đệ tử của lão, đến từng tuổi này lão mới tìm được đệ tử hợp ý mình không thể cứ thế mà bỏ lỡ được. Với cả lão cũng rất thích nha đầu này.
Vừa nhìn thấy lão liền nhớ đến nguyên liệu còn thiếu kia, nàng đánh giá khắp người lão ngoan đồng hỏi:” Người có đem cái đó đến không?”
“ Ha, ta biết tính nha đầu ngươi quá mà. Nó đang ở trong người ta đây” nói rồi lão lấy trong ngực ra một bình rượu nhỏ, đó chính là nguyên liệu mà nàng còn thiếu! Loại rượu này được ủ rất lâu, công thức ủ cũng chỉ có lão ngoan đồng biết bất quá cũng truyền cho nàng. Nhưng là không có thời gian chờ rượu lên men, ở đây lại không có loại rượu này, nếu thiếu mất hoặc thay thế loại rượu khác thì hương vị không còn ngon nữa. Nàng gọi nó là Rượu Hoan Hỉ vì uống nó vào cảm thấy cả người đều thư thái vui vẻ, cái tên này lão ngoan đồng cũng đồng ý luôn.
Nàng vui mừng bắt lấy đem đi tẩm ướp, lão bên cạnh nhướn mày:” Này, ngươi làm được không đấy?”
Nàng bất mãn trừng mắt nhìn lão:” Người nói gì đấy? Con là biết làm, thiên tài nằm trong lá ủ biết không?!”
Lão nhún vai từ chối cho ý kiến, trong lòng cũng thầm vui mừng vì nàng cũng có ngày tự mình nghiêm túc nấu món tổ truyền này a. Người làm sư phụ như lão cũng thấy mãn nguyện!
Ở bên cạnh nhìn nàng hì hục nhét gà vào trong lá sen rồi dùng đất sét bao bọc, cuối cùng để vào đống rơm đã chuẩn bị đem nướng lên lão ngoan đồng không khỏi hài lòng. Lại nghĩ chỉ có một con gà nha đầu này chắc chắn sẽ than phiền rằng ăn không no, lão ngoan đồng bèn bắt tay vào làm nhiều con khác…
Mắt thấy thời gian đề ra sắp hết mà nàng vẫn còn thông thả nướng gà, ai nấy đếu biết chắc rằng trận này nàng đã thua. Mùi thơm của thức ăn cứ thế bay thẳng vào mũi của người bên dưới khán đài, rồi lại lan ra khắp nơi, giám khảo bên kia cũng gật đầu tán thưởng. Mùi này xuất phát từ gian bếp của Lý Bạch Ngọc, từng món từng món được dọn ra trang trí hết sức bắt mắt. Còn bên nàng dường như chưa xong…
Thời gian kết thúc, món ăn của Lý Bạch Ngọc được dọn lên bày ra trước mặt ban giám khảo, còn cố ý dành một phần đưa đến cho hắn. Hắn chỉ nhàn nhạt liếc nhìn thức ăn để trên bàn mình rồi lại hướng nhìn nàng.
Dù trời hôm nay không nóng bức mà là râm mát thì nàng vẫn đổ mồ hôi nhễ nhại, còn bị ngửi khói a. Hắn bật cười nhìn khuôn mặt có phần lem luốc của nàng rồi phi thân lên khán đài đáp xuống cạnh nàng.
Hắn hướng lão ngoan đồng nói:” Tại hạ là Thiên Vũ, xin ra mắt sư phụ”
Lão ngoan đồng khoái trá cười hì hì:” Ha ha, tốt a. Nha đầu, tiểu tử này được nha”. Nàng bên cạnh bĩu môi nói:” Người ở đó rảnh rỗi như thế thì giúp con với a, người không thấy con sắp chết ngạt rồi sao?”
Lão ngoan đồng giận dỗi giậm chân:” Nha đầu chết tiệt, ta là sư phụ ngươi đó!”, dù nói là nói vậy nhưng lão vẫn ngoan ngoãn đến cạnh dùng quạt quạt lửa a.
“ Nàng có cần gì không, ta phụ” hắn ngồi cạnh nàng hỏi. Nàng nhướn mày rồi cười ha hả:” Được, nếu huynh đã nói vậy thì cùng với sư phụ ta ngồi quạt đi. Ta nghỉ ngơi” nói rồi nàng vỗ vỗ vai hắn sau đó đứng lên lấy một cái ghế nhàn hạ ngồi đó chỉ huy. . truyện đam mỹ
Hắn cười lắc đầu trong mắt đầy vẻ cưng chiều…
Minh Ngọc bên dưới khán đài cũng chạy lên đưa nước cho nàng, dù sao cũng đã quá thời gian, vương gia cũng lên giúp đỡ thì Minh Ngọc cô còn gì phải sợ mà không lên giúp nàng một tay?
Mọi người xung quanh cảm thấy khó hiểu, bọn họ không muốn dành chiến thắng sao? Tại sao họ lại cười vui vẻ đến thế? Hàng tá câu hỏi như thế vang lên trong đầu, Lý Bạch Ngọc cũng nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn nàng. Tại sao huynh ấy lại đến giúp nàng ta trong khi không còn thời gian, tại sao món ăn mà ta làm thì huynh ấy lại không nhận? Ta có chỗ nào thua nàng ta?
Rốt cuộc lão ngoan đồng cũng nói gà đã nướng chín, cả bọn xúm xích lại lôi những cục đất từ trong đám tro bụi kia. Nhìn bề ngoài có phần xấu xí nhưng nàng cảm thấy rất hài lòng về nó.