Hồ Dung e lệ nhún người nói:” Đa tạ hoàng thượng!”, nói xong cô ta nhẹ lui ra ngoài. Coi như không còn thứ gì đặc biệt, các đại quan dù có phần hối tiếc nhưng vẫn ăn uống một cách bình thường trở lại.
Nàng đưa tay che miệng ngoáp:” Oáp ~, ta buồn ngủ rồi, ta về trước đây a”. Nói rồi chưa để ai phản ứng nàng đã đứng dậy rời đi, Băng Băng ngồi cạnh Tống Thiên Cảnh cũng nhàn nhạt nói:” Ta cũng về nghỉ đây!”, rồi tiếp bước theo nàng. Mọi người đều nhìn theo hai người, đến khi đi mất mới bắt đầu xôn xao bàn tán…
Thật ra nàng và Băng Băng chỉ viện cớ rời đi, nơi đó đối với hai người thật nhàn chán. Vì thế, trước khi rời đi hai người đã khéo léo trộm một ít đồ rồi tìm nơi nào đó tạo một bữa tiệc cho riêng mình.
Nàng nhìn trái nhìn phải rồi ngoắc tay với Băng Băng phía sau ra hiệu về phía ngọn núi giả kia. Băng Băng gật đầu, hai người đi đến đó rồi trèo lên tìm chỗ thoải mái ngồi xuống.
Nàng cười hì hì lôi từ trong tay áo ra một bọc điểm tâm nói:” Mình là nhân lúc không ai để ý lấy ra đó a, ở trong đó không thể nào ăn miệng được!”
Băng Băng bật cười cũng lôi trong tay áo ra một bình rượu:” Còn đây nữa”
“ Oa, cậu là hiểu mình nhất a” nàng ôm chầm lấy Băng Băng rồi chộp lấy bình rượu uống một hớp, “ Nha, rượu ngon!”
Băng Băng cũng lấy bình rượu từ tay nàng uống một hớp:” Đúng là ngon, nhưng mà rượu với điểm tâm không hợp đi với nhau”
Nàng gãy đầu:” Cũng phải a. Nhưng mình cũng không còn cách nào khác, mấy món kia khó lấy hơn điểm tâm nhiều…”
“ Hai nha đầu các ngươi ở đây à?” một giọng nói vang lên.
Nàng nhướn mày:” Là lão ngoan đồng đi?”
Băng Băng ngạc nhiên nhìn nàng:” Cậu cũng biết lão?”
Nàng nhìn Băng Băng:” Cậu cũng biết?”
Vụt…
Một bóng đen bay xuống trước mặt hai người, một lão ngoan đồng đầu tóc bạc phơ, cái miệng đang chun chun ra, hai tay chống nạnh như hờn giận ai đó xuất hiện.
Lão ngoan đồng nói:” Hừ, ta đúng là xui xẻo mới có hai nghịch đồ như các ngươi”
Nàng và Băng Băng nhìn lão rồi nhìn nhau, chợt hiểu ra liền bật cười:” Ha ha ha, hóa ra hai chúng ta xứng đáng được gọi là bạn thân a”
“ Ha ha, đúng vậy… Ha ha…”
Lão ngoan đồng bĩu môi:” Ta cũng không nghĩ đến hai ngươi lại quen biết nhau, ta đúng là xui xẻo mà!”
Nàng chợt hỏi:” Sao người lại ở đây?”
Lão ngoan đồng trừng mắt:” Còn không phải tìm hai ngươi sao? Ta một mình rất buồn biết không?”
Băng Băng nheo mắt:” Thật không?”
“ Không tin thì thôi nha”
Nàng đánh giá lão ngoan đồng một chút rồi mỉm cười nhảy xuống nói:” Sư phụ a, người có phải đem thứ gì đến cho chúng con không?”
Lão ngoan đồng quay mặt đi:” Ta sẽ không nói là đem gà cho các ngươi đâu!”
Nàng vỗ tay:” Biết ngay mà, người sẽ không bỏ mặt con đâu. Hi hi!”, nói rồi nàng bắt đầu lục soát người của lão ngoan đồng.
Lão ngoan đồng bị nhột cười ra nước mắt:” Ha ha, ngươi… ha ha, nha đầu chết tiệt. Gà của ta a… ha ha… ha”
Rốt cuộc nàng cũng lôi ra hai con gà được nướng thơm phức rồi nhảy lên ngọn núi giả đưa cho Băng Băng mỗi người một con. Lão ngoan đồng tức giận dậm chân nói:” Hai ngươi dám ăn hiếp ta, sau này ta sẽ không quan tâm hai ngươi nữa đâu! Hừ!”
Nàng đánh mắt với Băng Băng, Băng Băng bật cười nhảy xuống đưa cho lão ngoan đồng bọc điểm tâm:” Chúng con nào dám ăn hiếp người. Đây là điểm tâm của hoàng cung a, coi như đổi lấy hai con gà của người. Thấy thế nào?”
Lão ngoan đồng ban đầu vẫn ra vẻ không cần nhưng ánh mắt lại không rời khỏi bọc điểm tâm đó, cuối cùng vẫn nhận lấy nói với giọng miễn cưỡng:” Coi như các ngươi cầu ta nhận đó a”