Lệnh bài Thất Quân cùng Bách Dạ Quân là sau khi hắn cùng Tống Thiên Cảnh giết được Tống Thiên Ân bình ổn lại triều chính liền tìm lão ngoan đồng trả lại. Lệnh bài hiện giờ họ không cần nữa, huống chi hai người đã có một tổ chức riêng dành cho mình và hứa sẽ không còn yếu đuối để những kẻ khác khi dễ, nhất là phải bảo vệ tốt người quan trọng của mình. Dù biết họ đã ra đi…
Lão ngoan đồng giận thở phì phò khiến râu cũng run run theo mà trừng mắt nhìn nàng cùng Băng Băng. Nhưng một lúc sau ông lại bình tĩnh mà nhìn hai người rồi thở dài nói:" Ta không biết hai ngươi là người đến từ đâu. Nhưng… ta biết hai ngươi vẫn là đồ nhi của ta. Ta chỉ mong hai ngươi được bình an là ta vui rồi"
Băng Băng khẽ cười, nàng nghiêng đầu cười nói:" Sư phụ, chúng con biết rồi a"
Lão ngoan đồng khẽ gật đầu đang định trò chuyện một chút thì cảm giác có người đến nên ông nói:" Ta có chuyện phải đi, khi nào ta rảnh sẽ gặp lại hai ngươi sao. Nhớ bảo trọng!". Nói rồi thân ảnh ông liền biến mất.
Ngay sau đó chính là hai vị nam nhân nào đó mà nàng lúc nãy có nhắc đến. Nhìn thấy hắn và Tống Thiên Cảnh đi đến, nàng nhún vai ngồi xuống cất lệnh vào trong người rồi chậm rãi uống trà.
Hắn xem như đó là chuyện bình thường mà cùng Tống Thiên Cảnh ngồi đối diện. Hắn chậm rãi nói:" A Thanh cùng A Hoa đang làm chuyện mà ta giao, hai người không cần chờ"
Băng Băng lạnh nhạt hỏi:" Có chuyện gì sao?"
Tống Thiên Cảnh đáp:"Đúng là có chuyện để nói với hai người"
Băng Băng bỏ chén trà xuống mà nhìn Tống Thiên Cảnh như đang chăm chú lắng nghe. Tống Thiên Cảnh khẽ cười nói:" Cuối tháng sau là ngày tốt, ta muốn tính đến chuyện thành thân"
Nàng lắc đầu vỗ vỗ vai Băng Băng:" Chậc, ý trời rồi a. cậu nên thuận theo đi", nói rồi lại hướng Tống Thiên Cảnh nói:" Ta nói này hoàng thượng, nhìn nha đầu Băng Băng này lãnh đạm vậy chứ rất là cô đơn biết không. Dù giả bộ cứng rắn đến đâu thì trong tâm vẫn rất mềm yếu, sau này người phải yêu thương Băng Băng đấy, không thì ta sẽ cho người biết tay dù người có là hoàng thượng đi nữa. Biết không?!"
Tống Thiên Cảnh có phần lắng lại mà nhìn Băng Băng. Băng Băng lại làm như không biết mà liếc nhìn nàng, nàng nhe răng cười khiêu khích.
Bất quá hắn lại lên tiếng:" Ta cũng thấy cuối tháng sau rất tốt, chúng ta cùng nhau thành thân"
Nụ cười trên mặt của nàng khẽ cứng lại mà cứng ngắc quay đầu lại nhìn hắn. Băng Băng lại mỉm cười hướng hắn nói:" Tam vương gia, người cũng biết đấy. Nha đầu Diệp Linh này thường ngày rất hoạt bát và hay cười. Nhưng thật sự là nha đầu này chỉ ngụ trang bên ngoài mà thôi. Nha đầu này rất sợ ở một mình và không ai quan tâm, cậu ấy rất cần người ở bên cạnh dù chỉ im lặng cũng tốt với cậu ấy rồi. Ngươi nếu đã quyết định thành thân với cậu ấy thì xin hãy đối tốt với cậu ấy. Nếu có chuyện gì làm cậu ấy không vui thì ta sẽ đem cậu ấy rời xa ngươi mãi mãi!"
Hắn nhìn nàng tựa hồ suy nghĩ, mọi thứ dần trở nên im lặng. Nụ cười của nàng triệt để mất tăm mà trừng mắt nhìn cô, khóc không ra nước mắt. Sao lại phốt bạn mình huỵch toẹt thế hả?!
Xung quanh yên ắng đến lạ, rốt cuộc hắn là người lên tiếng:" Khụ, ta còn một chuyện muốn nói nữa. Chính là… hoàng thái hậu muốn gặp hai người"
" Sặc" nàng triệt để trợn tròn mắt, Băng Băng thì ổn hơn chỉ là nhíu mày hơi chặt một chút.
Nàng nuốt nước miếng rồi nói:" Tại sao lại… Hoàng thái hậu gặp hai chúng ta có chuyện gì?"
Tống Thiên Cảnh nhấp một ngụm trà nói:" Điều này cũng làm ta rất ngạc nhiên. Còn về phần hoàng thái hậu muốn gặp hai người là vì lí do gì thì ta không biết"
Hắn bồi thêm:" Dù sao thì hai người cứ đi gặp xem sao, người cũng rất muốn gặp cháu dâu của mình"
Nàng trừng mắt nhìn hắn cùng Tống Thiên Cảnh, nàng chắc chắn thề với trời là nàng vừa mới nhìn thấy hai kẻ nào đó vừa cười, là nụ cười vui mừng khi người khác gặp họa!
Nói thì dễ nhưng làm thì khó, hiện giờ hai nàng dâu tương lai đang gặp mặt bà nội nha. Nàng cùng Băng Băng khẽ nhún người hành lễ:" Tiểu nữ Diệp Linh/ Băng Băng xin thỉnh an hoàng thái hậu nương nương!"
Hoàng thái hậu ngồi trong đình nghỉ mát chờ cháu dâu mình đã lâu, thấy hai người đến liền cười ôn hòa:" Hai con tới rồi à? Nào, lại đây với a gia"