Nàng thật sự rất muốn cười nha, gia đinh là đang đuổi khéo thế mà cô gái này lại luồn lách muốn ở lại. Gia đinh nghe thế không khỏi khó xử, nàng bèn giải vây:" Cứ để nàng ở đây, ta có thể tiếp chuyện, ngươi có thể đi làm việc của mình"
Gia đinh dường như phân vân, phải nói câu nói của nàng không thuyết phục, nàng chẳng phải là phế vật sao? Nghe lời nàng có khi vương gia lại trách mắng. Nàng nhướn nhướn mày, chậc, xem ra lời nói của mình không có bao nhiêu phân lượng a. Bọn người kia nhìn thấy thế không khỏi cười mỉa mai…
Minh Ngọc tức giận vì nàng bị ức hiếp lên tiếng:" Này, lời vương phi nói các người không nghe sao?!"
" Ngươi câm miệng, chẳng phải ta đã bảo ngươi chỉ là nha hoàn không được lên tiếng xem vào chuyện chủ tử sao?" nha hoàn bên cạnh Như Nguyệt lại bắt bẽ.
Bọn nữ nhân kia cũng xì xầm nói:" Ngươi đó Tiểu Hoa, ngươi nói nhiều với nha hoàn kia làm gì? Cũng chỉ là nha hoàn của phế vật thì nàng ta cũng chính là phế vật!". Câu nói lần này không kiên nể mà huỵch toẹt ra…
" Các người… các người…" Minh Hoa tức giận đến không nói nên lời, tại sao nàng lại bị nhiều người khinh rẽ như thế?!
Nàng vẫn một mực điềm tĩnh, nay lên tiếng:" Các ngươi nói ta là phế vật?"
Như Nguyệt nhìn nàng cười nhạt, dù không trả lời nhưng thái độ lại thừa nhận hết thảy. Nàng chỉ nhún vai cười cười nói:" Ta là phế vật, vậy các ngươi là gì? Chẳng phải tệ hơn phế vật sao?"
Bọn họ nghe xong không khỏi khó hiểu, Như Nguyệt nhịn không được hỏi:" Ý tỷ là gì?"
Nàng nói:" Phế vật theo định nghĩa đơn giản của các ngươi là không biết đàn?"
" Cũng có thể nói như vậy. Vậy vương phi là biết đàn?" Như Nguyệt không tin nàng biết đàn, thậm chí ngay cả những thứ khác cũng không biết nên không bắt bẽ định nghĩa phế vật của nàng.
Nàng lắc đầu:" Không không, ta đương nhiên không biết đàn, bởi vì đàn sẽ khiến ta còn tệ hơn cả phế vật", nàng cũng coi là nói thật đi, nàng không biết đàn những nhạc cụ cổ đại này a…
" Ngươi nói cái gì?" giọng điệu bọn người đó càng thêm tức giận
" Để ta giải thích một chút. Các ngươi đều biết đàn, vậy đương nhiên sẽ cần một nhạc cụ, đúng chứ?"
Bọn họ thừa nhận gật đầu, nàng vui vẻ nói tiếp:" Nếu cần một nhạc cụ, đương nhiên phải cần gỗ. Nhưng các ngươi chính là những người không biết giới hạn, học được một loại nhạc cụ liền học thêm nhạc cụ khác. Nhưng các ngươi có biết như thế là lãng phí cây cối không? Nhạc cụ phải làm từ những loại gỗ tốt nhất, nhưng trong quá trình làm sẽ có sơ sót. Các ngươi có muốn cây đàn của mình có nhiều lỗ hỏng không? Đương nhiên là không, vì thế người chế tạo phải làm một cái khác, và cứ như thế, một người thì không nói gì nhưng nhiều người như các ngươi cây cối sẽ còn không?
Phải biết rằng chúng ta cần không khí để thở, cây cối chính là nguồn tạo ra không khí. Nếu các ngươi đốn hạ để làm nhạc cụ thì còn không khí để thở hay không? Như thế các ngươi chẳng phải là giết hại nhiều người, lấy đi không khí của mọi người để làm thú vui cho chính mình, các ngươi có cảm thấy thẹn với lương tâm không?"
Bọn họ thiếu chút nữa há miệng ra nhìn chằm chằm nàng, nàng không để ý tiếp tục nói:" Lại khoang nói đến chuyện tương lai. Các ngươi học đàn đâu phải ngày một ngày hai, các ngươi phải chăm chỉ luyện tập mới có thể đàn hay được. Vì thế các ngươi cả ngày lẫn đêm đều đàn, đàn hay không nói nhưng mới bắt đầu học thì sẽ đàn không ra gì. Các ngươi cứ đàn suốt ngày đêm không sợ người khác bảo mình phiền sao? Hạ nhân của các ngươi dù không nói ra nhưng trong thâm tâm không ngừng phỉ bán các ngươi, các ngươi có nhột không? . Được copy tại ~ TRUM truyeЛ. V Л ~
Thêm nữa, các ngươi vì tập đàn mà quên ăn quên uống. Hạ nhân luôn làm đúng chức trách của mình, luôn làm thức ăn đầy đủ cho gia chủ của mình, đương nhiên sẽ có phần các ngươi. Nhưng các ngươi không để ý vẫn miệt mài tập đàn bỏ quên bữa. dần dà nhiều ngày các ngươi đã lãng phí quá nhiều thức ăn. Các ngươi có biết ngoài kia còn có nhiều người không có gì để ăn không? Các ngươi có thấy hổ thẹn không?"