Nàng cảm thấy cả người bắt đầu không đứng vững, trước mắt mơ hồ nhìn thấy ánh sáng trắng nhưng nàng vẫn đưa tay sờ trán nói:” Đúng là hơi nóng, không có chuyện gì. Ta ngủ một giấc liền không sao...”
Chưa nói hết câu nàng đã không đứng vững mà ngã xuống, hắn nhanh tay bắt lấy ôm chầm nàng vào lòng, hắn càng nhíu mày cảm thấy nàng thật nóng, hắn quên luôn y phục của “nàng” để mặt nó rơi xuống sàn mà ôm lấy nàng đặt lên giường của mình.
Hắn phân phó:” Mau gọi thái y!”
Ảnh vệ trên nóc nhà nghe xong liền đi tìm thái y, chỉ trong giây lát thái y đã lật đật cầm hòm thuốc chạy vào quỳ xuống hô:” Tam vương gia triệu thần là có chuyện gì? Chẳng hay tam vương gia có gì mệt mỏi trong người?”
Hắn lạnh lùng nhìn thái y rồi nói:” Mau xem bệnh cho nàng!”
“ A... vâng!” thái y giật mình đi đến cạnh giường nhìn thấy nàng đang bất tỉnh nằm đấy, khuôn mặt bị sốt đã đỏ bừng một mảnh. Thái y khẽ nhíu mày, hình như cô nương này mình đã từng thấy qua. Nhưng thái y không dám chậm trễ mà bắt mạch, sau một hồi liền thu tay nói với hắn:” Tâu tam vương gia, vị này chỉ vì quá mệt mỏi lại thêm nhiễm lạnh mà bị thương hàn. Không quá đáng ngại, thần sẽ viết một toa thuốc, chỉ cần sắc uống trong vòng ba ngày liền khỏi”
Hắn gật đầu:” Ngươi đưa cho cung nữ đi làm”. Thái y cúi người thức thời liền nói:” Thần xin lui”.
Sau khi thái y rời đi, hắn đi đến ngồi cạnh nàng ánh mắt ánh lên vẻ ôn nhu cực điểm, đưa tay khẽ vuốt mái tóc bị che khuất nửa khuôn mặt của nàng. Cuối cùng thở dài, nàng muốn ta phải làm sao với nàng đây?
Thái y rời khỏi phòng hắn được vài bước liền cả kinh không thôi, không vì gì khác mà vị cô nương đang nằm trên giường của hắn... chẳng phải rất giống... tam vương phi hay sao? Còn chưa kịp hoàn hồn thì đã có người gọi ông nói là hoàng thượng triệu. Đây là chuyện gì đây?
Nàng ngủ liền một mạch đến chiều, bởi vì đói bụng mà tỉnh dậy. Mở mắt ra thì thấy mình đang ngủ trên giường, lại quay sang nhìn thì thấy hắn đang ngồi bên cạnh đọc sách.
Thấy nàng tỉnh hắn bỏ sách xuống nhìn nàng:” Nàng tỉnh?”
Nàng gật đầu chậm rãi ngồi dậy, nhưng vì ngủ khá lâu nên đầu có phần hơi choáng. Hắn tiến đến đỡ nàng ngồi dậy trước sự ngạc nhiên của nàng. Chưa để nàng kịp thích ứng thì hắn đã đưa cho nàng một chén cháo nói:” Ăn đi”
Nàng nhìn hắn rồi nhìn chén cháo, tâm không khỏi nghi hoặc, chẳng lẽ trong lúc nàng ngủ đã xảy ra sự việc gì khiến người trước mắt thay đổi như vậy? Nàng lặng lẽ ăn hết chén cháo trước ánh nhìn chầm chầm của hắn.
Khó khăn nuốt muỗng cháo cuối cùng, nhưng mồ hôi cũng toát ra được khiến nàng cảm thấy dễ chịu hẳn. Đột nhiên nhìn lại mình, nàng không khỏi trợn mắt nhìn mắt lắp bắp nói:” Quần áo... khụ... y...y phục của ta đâu rồi?”, đúng vậy a, áo sơ mi cùng quần jean của nàng được thay bằng một bộ tiết y trắng toát.
Hắn khẽ cười:” Nàng là muốn nói bộ y phục kì quặc của mình sao? Ta đã sai người bỏ đi rồi, có chuyện gì sao?”
Nàng há hốc miệng, đồ của ta aaa... nhưng có điều quan trọng hơn chính là:” Ai thay y phục cho ta?”
Hắn cười yêu mị:” Nàng nghĩ sẽ là ai?”, nàng đỡ tay lên trán, nghĩ cũng không dám nghĩ, nàng không tin người thay y phục cho mình là người trước mắt này! Nàng bèn bỏ qua chuyện đó không muốn nhắc đến, hắn thấy nàng đang một mực lắc đầu khóe miệng khẽ cong lên với góc độ khó nhận ra.
Hắn đi đến lấy chén thuốc đã nấu xong đưa cho nàng:” Ăn xong liền uống thuốc!”
Nàng khẽ ngửi mùi thuốc không khỏi nhíu mày lẩn tránh:” Ta không có bệnh a, tại sao phải uống thuốc?”
“ Nàng nghĩ ban sáng là ai đã ngất xỉu?” hắn nheo mắt
Nàng lắp bắp, hừ, cũng tại ai nhốt ta trong nhà giam một khoảng thời gian dài, cũng tại ai bắt ta không được ngủ nguyên một buổi tối, cũng tại ai không cho ta ra ngoài đến nỗi ta phải lén đi ăn trộm đồ ăn hả? Nàng trừng mắt nhìn hắn, hắn tỏ vẻ không nhận ra ánh mắt của nàng mà nói:” Mau uống thuốc, nếu để nguội sẽ không có tác dụng!”
Nàng khẽ nuốt nước miếng:” Có thể không uống được không?”, thuốc tây nàng còn ngại uống nói chi là thuốc đông y này.