Mục lục
Điền Viên Cốc Hương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sáng sớm ngày thứ hai, Lí Đắc Tuyền muốn trở về nhà, trải qua chuyện này, hắn càng phá lệ tưởng niệm những ngày ở nhà, nhớ tới lúc mình ở phía sau viện dưới bóng cây râm mát làm việc, nghe thanh âm người nhà, muốn vào xem liền vào xem, còn có mấy thứ mấy ngày nay làm qua, trước kia chưa từng nghĩ tới vụt, máy tuốt hạt gì đó, hắn hận không thể ở nhà ngay.

Hứa Thế Cùng biết tâm tư của hắn cũng không tiện ngăn đón, chỉ nói: "Ngươi dù sao cũng phải cho ta thời gian đi mướn xe, lại nói ngươi còn phải đi Miêu thị y quán, ngày hôm qua chưa có lấy thuốc phải không?"

An Cẩm Hiên chen vào nói, "Ta qua bên kia mướn xe, đến lúc đó ta lại đi Miêu thị y quán, sau đó về lại đây, cậu ngươi cứ lo việc buôn bán của ngươi."

Không biết An Cẩm Hiên và Kinh Trập xuống lầu lúc nào, bọn họ đều là người tự kiềm chế rất mạnh, ngày thường không biểu hiện ra ngoài mà thôi, buổi tối ngủ một hồi, hừng đông lúc có tiếng người, bọn họ lập tức tỉnh dậy, còn ngồi ở ban công một lúc lâu, mới xuống dưới lầu múc nước rửa mặt, trở nên thần thanh khí sảng.

CốcVũ và khuê nữ Hứa Thế Cùng, Thấm nhi ở cùng nhau, nói chuyện nửa buổi tối, Thấm nhi hơi khờ khạo chậm chạp, nhưng lại ngây thơ, tương xứng với diện mạo của nàng, mập mạp trắng trẻo đáng yêu vô hại,CốcVũ nhanh mồm nhanh miệng nói vừa vội lại mau, một chuỗi từ bùm bùm phun ra, lại rõ ràng trong trẻo, không biết tại sao lại hợp ý, nghe nóiCốcVũ phải về nhà, Thấm nhi rất lưu luyến, cũng náo muốn cùng bọn hắn trở về, thuận tiện nhìn nãi nãi cùng cô cô.

Hứa Thế Cùng nghĩ nhàCốcVũ vừa mới xảy ra chuyện như vậy, sợ nàng đi qua làm phiền bọn hắn, nghĩ lại Hứa thị, Hứa Tần Thị đều ở bên kia, hơn nữa Tiểu Mãn và Vương thị bọn họ dễ nói chuyện, thời gian này khuê nữ lại mê cắt giấy, một mình ngồi nửa ngày không chịu xê dịch, qua bên kia vừa vặn có người giải thích thắc mắc cho nàng, không cần cả ngày quấn quít lấy mình, vì thế cùng Kinh Trập,CốcVũ thương lượng, bọn họ dĩ nhiên vui vẻ, Hứa Thế Cùng không nói gì thêm, đồng ý chuyện này.

Thấm nhi rất vui vẻ, kéoCốcVũ đi thu dọn bảo bối của nàng, kéo, giấy đỏ, một con rối gỗ, nhiều thứ đa số tiểu cô nương thích, mọi thứ nàng đều bỏ vào một cái rổ trúc mang theo, lôi kéo tayCốcVũ, chờ Lí Đắc Tuyền từ y quán trở về.

Hứa Thế Cùng cũng chưa từng thấy qua bộ dạng nữ nhi mình như thế này, ngày thường nàng chậm rì rì, không vội không hoãn, không ngờ gấp như vậy, hắn buồn cười, cho nàng mang theo một ít thịt cùng điểm tâm, nói là đến tặng cho mọi người trong nhà.

Thấm nhi đồng ý, kỳ thực tâm tư đã sớm không ở đây.

Kết quả là, đoàn ngườiCốcVũ bọn họ, ngồi trên ghế trong cái lều dựng bên ngoài tửu lâu, nương Thấm nhi để một hàng lớn bát, nói là giữa trưa sẽ phát đậu hủ hoa.

Hứa Thế Cùng một bên xem cười hề hề nói: "CốcVũ a, lần trước ngươi cùng Cẩm Hiên có ý kiến như vậy, thật tốt, tuy thời gian này sinh ý không thật náo nhiệt, nhưng không giống phía trước như vậy, chậm rãi sẽ tốt hơn, ngươi không biết ta bây giờ ra cửa đều có chút ngượng ngùng, chỉ là mấy bát đậu hoa, thế nhưng có người bảo ta người lương thiện, ta bất quá là người buôn bán, nghĩ đến là mặt nóng."

Thấm nhi tay phải khoát lên tay trái, ngón tay một điểm một điểm, làm lên một chuỗi hoa mai, hoa mai rất đáng yêu, nàng nghe Hứa Thế Cùng nói như vậy, không hiểu dùng mềm yếu nhu nhu thanh âm hỏi: "Phụ thân, vì sao lúc ngươi dẫn ta ra cửa luôn đi tới chỗ có nhiều người?"

Hứa Thế Cùng cười, thoáng xấu hổ, nương Thấm nhi cười rộ lên, "Cha ngươi a, đang nghiện làm người lương thiện."

Mấy đứa trẻ cũng nở nụ cười.

Đang cười, An Cẩm Hiên đánh xe tới, bộ dáng thuần thục, Lí Đắc Tuyền ngồi ở phía sau, Hứa Thế Cùng thấy xe không có cái vách cao, lại không có trần che nắng, muốn đổi một chiếc khác, Lí Đắc Tuyền ngồi ở phía sau nói, "Không cần đổi, như vậy rất tốt, dù sao vẫn là sớm tinh mơ, không có vách còn mát mẻ hơn, có vài bước đường, không phơi nắng đâu!"

Hứa Thế Cùng cũng không kiên trì, ôm Thấm nhi lên xe, đang định quay đầu ômCốcVũ,CốcVũ tự mình đi lên, một bên là Lí Đắc Tuyền, ở giữa làCốcVũ và Thấm nhi, Kinh Trập ngồi ở phía dưới, thân mìnhCốcVũ vừa động, liền kề bên lưng An Cẩm Hiên, Kinh Trập cũng tương ứng ngồi lên, Thấm nhi bị bọn họ vây ở bên trong, xem rất thỏa đáng, An Cẩm Hiên nhìn lại, liền bắt đầu thét to, hướng Đào trang đi đến.

Trên đường Thấm nhi nói nhiều nhất, nàng thấy cái gì cũng hỏi,CốcVũ trả lời nàng, nàng lại hỏi vấn đề kế tiếp, thấyCốcVũ không trả lời, lại hỏi lại,CốcVũ nhất thời bất đắc dĩ, Kinh Trập mừng rỡ không thôi, "CốcVũ, không nghĩ tới lần này ngươi gặp đối thủ."

Rất nhanh có thể nhìn thấy hình dáng Đào trang, màu xanh trong vắt, từng gợn sóng nhỏ trên sông Thanh Sa phản xạ nắng sớm, cả một phiến rừng đào thanh u, Thấm nhi kích động đứng lên,CốcVũ kéo nàng xuống, "Ngốc tử, mau ngồi xuống, nếu bánh xe gặp phải tảng đá, lát nữa còn qua cầu, ngươi bị té xuống răng cửa không còn, sẽ giống tiểu lão thái."

Đầu cầu có hai bóng dáng, đợi xeCốcVũ bọn họ đến gần, thanh thúy kêu lên: "Là bọn hắn, là bọn hắn!CốcVũCốcVũ "

CốcVũ quay lại nhìn, mới phát hiện là Trần Giang Sinh và Tiểu Hà, định trả lời bọn họ, 2 người này quay đầu bỏ chạy, bộ dáng như lửa cháy sau lưng, làm cho người ta buồn cười.

Thấm nhi vốn là người không có nhiều tâm nhãn, thấy bọn họ chạy, gật đầu, sờ hoa mai hố trên tay, suy tư vài giây, vẫn không có đáp án, nâng mặt hỏi, "CốcVũ, ngươi cũng không hung dữ, vì sao bọn họ nhìn thấy ngươi lại chạy trối chết vậy?"

CốcVũ bị câu hỏi này làm cứng đờ, nhưng Kinh Trập, An Cẩm Hiên và Lí Đắc Tuyền cười ha ha, nàng nhất thời bị suy sập tinh thần.

Rất nhanh đã có đáp án, vào sân, Hứa Tần Thị bưng một chậu nước, vung tay một cái đem nước vẩy lên người của mọi người, miệng còn lẩm bẩm, vẩy xong hết mới nói, "Tốt lắm tốt lắm, đây là nước lá bưởi, có thể trừ tà diệt tai, mau rửa tay nước lá này, rồi bước qua chậu than."

Thấm nhi ôm rổ của mình, ngọt ngào kêu lên: "Nãi nãi, bước qua chậu than làm gì, quá nóng!"

Hứa Tần Thị thấy Thấm nhi cũng đi theo bọn họ đến, cười hề hề đem nàng ôm xuống, "Ngươi nhìn ngươi, bộ dạng béo đô đô dĩ nhiên sợ nóng, đến đây, ta ôm Thấm nhi bé nhỏ mũm mĩm của chúng ta bước qua chậu than."

CốcVũ bọn họ trong lòng biết người đứng ở trong phòng ngóng trông, cứ làm theo như vậy cũng tốt, để bọn họ an tâm một chút, từng người luân phiên nhau rửa tay trong thau nước lá bưởi, rồi vượt qua chậu than, đến nhà chính, Lí Đắc Tuyền đi rất chậm, không cần Kinh Trập và An Cẩm Hiên đỡ, cực lực che giấu vết thương của mình, Vương thị thấy hắn như vậy, cũng không có biểu cảm kịch liệt, ngơ ngác ngây ngốc nhìn hắn cười.

CốcVũ cẩn thận, ngẩng đầu nhìn vào mắt Vương thị, thầm nói hôm qua không biết nương vui sướng cùng xót xa thế nào, nhất định là khóc đến nửa đêm, bằng không sao mắt bị sưng như vậy, Văn thẩm bọn họ cũng ở đây, đều làm như không thấy chân Lí Đắc Tuyền, ào ào nói vài câu an ủi.

Lí Đắc Tuyền đi qua lắc lắc giường Hạ Xuyên, thấy An Cẩm Hiên và Kinh Trập đang dỡ đồ xuỗng, Đại Lâm hỗ trợ, hắn có chút hoảng hốt, sờ mặt Hạ Xuyên, thầm nói mình chỉ có một tiểu tử này, nhưng lúc này lại có cảm giác như mình có bốn đứa. Khuôn mặt non mịn của Hạ Xuyên bị bàn tay thô ráp của Lí Đắc Tuyền chạm vào, dắt cổ họng khóc lớn lên.

Trong phòng đột nhiên ồn ào, liền có vẻ vui sướng.

Kinh Trập nằm bên cạnh An Cẩm Hiên, "Ngàn vạn lần không để cho cha ta bọn họ biết việc này."

An Cẩm Hiên hiểu ý cười, "Dĩ nhiên."

Kinh Trập lại nghĩ tới cái gì, "Ngày hôm qua cha ta đã đi rồi, sao ngươi còn muốn đi vào, vạn nhất..."

An Cẩm Hiên thấy Kinh Trập vẫn còn chút lo sợ băn khoăn, "Không được, đã đi đương nhiên không muốn lưu mầm tai hoạ, không thể để lần tới hắn lại đến gây phiền toái, một lần làm triệt để, lại nói đến lúc đó ứng phó chúng ta cũng phiền toái."

Nói xong, hai người không nói thêm, Kinh Trập đi vào phòng, An Cẩm Hiên nói là đi bờ sông coi gia súc, một mình lặng yên đi ra ngoài, nhân tiện coi qua cây ươm giống củaCốcVũ, ra bờ sông thấy một bãi bánh bùn tròn, nhớ ngày đó mình dỗi hờn có chút buồn cười, cũng không nói thêm, đem khối bùn chuyển vào ruộng, dùng cuốc đập vỡ, rồi đắp lên hột ươm giống.

Làm xong, hắn ngồi xuống thở dài một hơi.

Trong đầu An Cẩm Hiên hiện tình cảnh trong viện lúc này, chắc hẳn là đang náo nhiệt giết gà nấu cơm.

An Cẩm Hiên lắc đầu, hắn thật không biết vì sao mình muốn tránh né đi, cảm thấy mình không thể hoà chung với bọn họ, tuy cũng có đôi khi như là người một nhà, nhưng trong ấn tượng của hắn người một nhà không phải như thế, Hứa Tần Thị, Vương thị, Lí Đắc Tuyền đối với hắn cũng tốt, nhưng vẫn dè dặt cẩn trọng có khoảng cách, tóm lại không giống như đối với Kinh Trập,CốcVũ, như là cẩn thận đem hắn để ở một bên, chỉ có hắn biết nhưng hắn không muốn như vậy.

Hắn đứng dưới ánh mặt trời, ruộng hoang vu, mọi thứ cũng không rõ ràng, cỏ dại tán loạn nằm nơi kia, trong gió nóng ấm dào dạt, chỉ là nằm như vậy, hắn lắp bắp kinh hãi.

Rồi An Cẩm Hiên nhảy dựng lên, đi qua vạch trần đám cỏ, tinh tế nhìn, quả nhiên, hạt ươm đã mọc ra mấy cây con, tinh tế bộ dáng yếu ớt đáng thương, hạt rồi cũng nẩy mầm, về sau hấp thụ ánh mặt trời mưa móc, tất nhiên sẽ lớn lên.

Có đôi khi, đổi một góc độ khác, chuyện sẽ có bộ dáng khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK