Sắc trời càng tối, côn trùng kêu vang càng làm tăng thêm sự yên tĩnh của đất trời, cũng tăng thêm hai phần phiền chán trong lòng Cốc Vũ. Dưới tình huống này, tâm tư không có chút thản nhiên nào. Ngẫu nhiên nhìn thấy nông dân vác cuốc kéo trâu kết thúc công việc trở về nhà chào hỏi Lí Đắc Hà, ngẫu nhiên chào hỏi Cốc Vũ một tiếng, Cốc Vũ ở trên xe thất thần không nghe thấy.
Cuối cùng xe ngựa cũng ngừng trên bãi đất trống trước cửa hàng, nàng khẩn cấp nhảy xuống, ngoại trừ cây đằng trước cửa cao hơn, trong bóng tối không có cảm giác khác, ngọn đèn trong cửa hàng lóe ra ánh sáng nhàn nhạt, nhưng không có ai dưới đèn.
Cốc Vũ chân không chạm đất chạy xuyên qua cửa hàng, đến phía sau sân, “Tỷ —— Tứ thẩm —— “
Trong bóng đêm, âm thânh mở cửa của một căn phòng nào đó vang lên, rất nhanh đóng lại.
Giữa phòng bếp hiện ra một người, xem ra là bị khói sặc, nghe được thanh âm chạy đến, mang theo mùi khói cũng không biết là người phương nào, không ngừng dụi mắt.
Cốc Vũ trong bóng tối, nhận ra đây là hắc tử đại tẩu, “Đại tẩu tử, ngươi hun khói chuột sao?”
Vốn Cốc Vũ nói đùa, nào ngờ hắc tử đại tẩu có chút giận dữ, “Lúc này chuột đến rất nhiều, cả ngày hôm nay hun khói cũng hun không đi. Ngày đêm không ngừng chạy loạn chỉ có thể là chuột!”
Mắng xong thấy Cốc Vũ ngơ ngác, vội kéo nàng vào phòng bếp, lại cảm thấy có chút không thích hợp, xoa bóp tay nàng, “Ai, ta không phải nói ngươi... Xem ta hồ đồ!”
Lại nghe thấy thanh âm vui sướng của Tiểu Mãn, “Cốc Vũ! Ngươi đã trở lại, tới đây ngồi.” Nói xong liền đi qua kéo Cốc Vũ.
Hắc tử đại tẩu vì vừa rồi tức giận có chút hối hận. Cốc Vũ vừa trở về không thể biết đầu đuôi, vì thế vội khoả lấp, “Đúng vậy, tỷ muội các ngươi ra bên ngoài ngồi cho mát một chút, ta vừa trở về suýt chút quên nấu cơm, củi lửa còn ẩm khói đến nghẹt thở! Tốt lắm, tốt lắm! nấu xong sẽ gọi các ngươi.”
Cốc Vũ biết Tiểu Mãn mang thai ba tháng, đỡ nàng đến cửa hàng, để nàng ngồi vào một cái ghế bành, lại xem thần sắc nàng có tốt không. Cả người có chút hoảng hốt, cũng không thấy có gì không ổn, vừa rồi nghẹn một bụng nhưng lúc này không biết mở miệng từ đâu.
Tiểu Mãn kéo nàng một cái ra vẻ hỏi mỗ mỗ ông ngoại thế nào, xương cốt sư công còn vững vàng, sáng sủa, có bớt uống rượu hơn, cha mẹ có hoàn hảo không, Kinh Trập như thế nào? Hạ Xuyên có nghe lời...
Hết thảy như thường?
Cốc Vũ trả lời từng câu hỏi, cầm theo hộp cơm mình mang về cân nhắc “Tỷ, nương thật nhớ ngươi... Nga! đúng rồi, đây là lúc ta đi qua trấn trên cậu đưa, nói là sư phụ phân phó canh, thừa dịp nóng ngươi uống đi.”
Lúc này Tiểu Mãn cũng chỉ cười, “Không phải cho ta uống, là Tứ thẩm. Xem bộ dạng ta này vẫn nên kêu Tứ thẩm uống canh này mới tốt, nếu bệnh căn không dứt về sau không tốt.” Nói xong có chút gấp gáp đi lấy vài thứ.
Cốc Vũ vội kéo lấy nàng, “Được rồi, được rồi! mấy tháng đầu ngươi cần chú ý, nơi nào có nhiều chuyện cần quan tâm như vậy? Đây là thai đầu, cần phải cẩn thận, miễn cho Đại Lâm ca không tha cho ngươi.”
Nghe lời này, Tiểu Mãn rùng mình, há mồm nhưng không ra tiếng, may mắn sắc mặt giấu trong bóng đêm.
Cốc Vũ không phát hiện, trong lòng nàng còn đang cân nhắc, sao tỷ tỷ không đối đầu với Tứ thẩm, giờ phút này xem ra rất thân thiện. Chẳng lẽ tứ thẩm có cái gì? Xem nàng sốt ruột như vậy.
Cũng không nghĩ nhiều, nàng mở hộp cơm ra, Hứa Thế Cùng quả nhiên cẩn thận, bên trong là một bàn đồ ăn, phân lượng không ít, một lọ sành canh còn nóng hổi, xem ra chính là cho Trần Thị, cơm thức ăn đều sung túc.
Hai tỷ muội cùng đi tới, kêu hắc tử đại tẩu không cần bận rộn, qua bên kia bày cơm là được.
Trần Thị nửa nằm trên giường, dù ngọn đèn mỏng manh, Cốc Vũ nhanh chóng phát hiện Trần Thị gầy yếu đi không ít, một người tính tình không chịu nổi nửa phần thiệt, sao lại biến thành mảnh mai như vậy?
Lí Đắc Hà canh giữ ở trước giường, thấy Cốc Vũ bọn họ vào cũng không khách khí, tiếp nhận canh nước rồi phân phó nói: “Các ngươi đi ra ngoài dùng cơm trước, ta xem nàng uống xong sẽ đi ra ngoài. Cốc Vũ một đường cũng mệt mỏi, ăn cơm xong bên kia nhưng có nước ấm, trước nghỉ tạm, ngày mai ta mang ngươi về thôn trang.”
Tiểu Mãn đương nhiên nghe ra ý ở ngoài lời, thầm nghĩ lần này Cốc Vũ trở về dù sao cũng không phải một ngày, nên nghỉ tạm trước.
Hắc tử đại tẩu động tác nhanh nhẹn, rất nhanh đã thu xếp xong, cơm canh bày sẵn, “Kia hai người thế nào...
Đang nói thấy hắc tử đại ca cùng Đại Lâm vào cửa, trong mắt không dừng được ý cười, “Lại đưa một chuyến cũng không sai biệt lắm...”
“Tỷ phu, hắc tử đại ca!” Cốc Vũ chào hỏi bọn họ.
Đại Lâm thấy là Cốc Vũ: “Sao Cốc Vũ trở lại?”
Theo lý mà nói những lời này cũng không có gì, nhưng Tiểu Mãn nghe không lý do nổi giận, “Cửa hàng cũng không phải họ là Đỗ! Trở về còn phải hỏi qua ngươi sao? Không đạo lý!”
Đại Lâm cũng không biết thế nào, thu liễm ý cười giải thích hai câu, “Tức giận gì vậy, chỉ thấy hỏi một câu thôi, tính tình ngươi này...”
Tiểu Mãn cũng không quan tâm hắn, kéo Cốc Vũ ngồi xuống, ăn cơm không đề cập tới.
Hắc tử đại tẩu ở một bên cười gượng giải vây, “Cốc Vũ cũng mệt mỏi, các ngươi còn không mau đi rửa tay ăn cơm!”
Đại Lâm còn chưa nói xong bị hắc tử đại ca giữ lại, hai người rửa tay xong đi ra, lúc hắn ăn cơm lại nhìn hậu viện.
Năm lần bảy lượt như vậy, chiếc đũa Tiểu Mãn cầm trong tay có chút run, vài lần muốn rớt xuống thấy Cốc Vũ ở một bên xem nàng, lại cười khổ ăn cơm, gắp thức ăn cho Cốc Vũ, như vậy lặp lại vài lần, cái bát của Cốc Vũ như đỉnh núi.
Thẳng đến lúc Hà vào, mới xem như che trước mặt Đại Lâm, miệng cùng Cốc Vũ nói chuyện, “Tứ thẩm ngươi ăn canh xong nghỉ ngơi, nghe ngươi đã trở lại rất cao hứng. Ngươi nghỉ tạm một đêm, sáng ngày mai nàng sẽ tìm ngươi kể chuyện.”
Cốc Vũ gật đầu đồng ý, “Thì ra thân mình Tứ thẩm không tốt, sao lần này yếu ớt quá?”
Mặt Lí Đắc Hà lộ ra vẻ sầu khổ, cũng không nói câu nào.
“Cốc Vũ, nương ngươi ở trong thành như thế nào? Lúc đưa mứt đào ta cũng muốn đi gặp nàng, nhân tiện cũng để nàng mang theo dân quê này đi dạo.” Hắc tử đại tẩu vội chen vào, quan hệ của nàng và Vương Thị không sai.
Qua một lúc, Cốc Vũ không có gì để nói, một bữa cơm ăn đến không có tư vị.
Sau khi ăn xong thu thập gọn ghẽ, Hắc tử đại tẩu muốn đi chuẩn bị nước tắm cho Cốc Vũ, Cốc Vũ ngượng ngùng, nói tự mình làm là được, cũng không phải là tiểu thư khuê các không cần khách khí như vậy, lại nói trở về đây cũng như về nhà...
Tranh nhau đều vào phòng bếp, hắc tử đại tẩu đột nhiên không làm.
Xem vừa rồi bếp nấu gì đó, ngực lên xuống mấy lần, cũng không nói nhiều, tay run run, há mồm muốn mắng lại nuốt vào bụng, bộ dáng giận dữ, từ trên đất cầm lấy một cái bát thô, hướng một cánh cửa ném tới, trong đêm yên tĩnh vang lên một tiếng báng, có thế này nàng mới quay đầu ngượng ngùng nhìn Cốc Vũ đang sửng sốt nói: “Ngươi nhìn đi, chuột nhiều khiến người chán ghét, vốn ngươi tới nói tửu lâu bên kia tặng đồ tới, ta nghĩ cháo này trễ một chút ăn hoặc là chờ Tứ thẩm ngươi thức dậy tốt xấu cũng có thể uống một chút, vừa quay đầu đã không còn.”
Cốc Vũ đương nhiên biết chuột không thể ăn được, nàng đã không nói sẽ không hỏi, trong lòng càng tò mò.
Ban đêm, Tiểu Mãn kéo Cốc vào sương phòng, bỏ mặc Đại Lâm ở một bên, đến cùng Cốc Vũ nhịn không được, “Tỷ —— “
Tiểu Mãn luôn là tính tình này, bình thường nhu thuận, lại là người trong mắt không chứa nổi hạt cát, một khi chịu uỷ khuất thì lửa giận có thể dốt người, không biết sao Cốc Vũ lại nhớ tới bộ dáng Tiểu Mãn mang gậy đi tìm Lí Hà Thị, dĩ nhiên giờ phút này không thể như thế, chẳng lẽ Đại Lâm chọc hắn?
Cũng không phải ngốc ở nhà, Cốc Vũ trở về, Tiểu Mãn lại hoài thân mình, hai tỷ muội ở một phòng không ai có thể nói gì.
Đại Lâm ở trong sân ngây người một lúc lâu, cắn môi cũng không lấy đèn xông vào phòng, đột nhiên tiếng động va chạm truyền đến, còn có tiếng Đại Lâm kêu rên, xem ra là đụng vào cái gì, lại buồn không nói, ngã đầu ngủ.
Tiểu Mãn và Cốc Vũ ở trong phòng, đầu tiên là nói chuyện riêng tư, lại hỏi tình cảnh trong thành, nhất thời có chút buồn bã. Cốc Vũ muốn khuyên giải an ủi hai câu, nhưng đối với tình huống nơi này chưa quen thuộc lắm, không bằng không nói, để Tiểu Mãn khôi phục tâm tình, ngày mai sẽ hỏi một chút.
Nào ngờ Tiểu Mãn đột nhiên phun ra một câu, “Cốc Vũ, Tứ thẩm có thân mình... Lại không có.”
Nghe Tiểu Mãn chua chát nói, khúc chiết bên trong tuy Cốc Vũ không tham dự, vẫn có chút tiếc nuối, nhiều năm qua Trần Thị không sinh được, thật vất vả có lại rớt, khó trách Lí Đắc Hà có bộ dáng kia. Trách không được lúc ở trong thành nói không có phương tiện, sắc mặt rất kỳ quái.
Nhìn bộ dáng Trần Thị nhất định phải bồi bổ thật tốt mới được...
Chờ Cốc Vũ nghĩ xong, muốn cùng Tiểu Mãn nói cái gì, lại truyền đến tiếng hít thở có quy luật của Tiểu Mãn, thì ra đã ngủ.
Nàng mỉm cười, Tiểu Mãn bao dung, bây giờ có thể ngủ ngon là không sai.