Nàng quen thuộc tự mình múc nước rửa tay, "Chuyện gì mà gấp gáp như vậy, tiểu tử này cũng không nói, ta đang làm cơm rượu bánh trôi bị lôi đến đây."
Cốc Vũ múc một chén lớn nước, cười tủm tỉm hai tay đưa cho Giang thị: "Giang bá mẫu, uống nước đầu, uống xong sẽ biến trẻ.”
Giang thị nâng bát trong tay, trên mặt cười tươi như một đóa hoa, "Nha, thực không uổng bá mẫu thương ngươi, Cốc Vũ đền đáp ta cho ta uống nước hoa tấn, nhiều năm rồi ta không có uống được."
Giang thị nói như vậy là có nguyên nhân, nàng không sinh khuê nữ, Trần Giang Sinh có đường tỷ đường muội, nhưng đều ở riêng, lại xa, nên không có người nhớ tới hoa tấn cho Giang thị một chén nước.
Kinh Trập nói: "Giang bá mẫu, đây chính là nước đầu đó, Cốc Vũ vì giành nước đầu bị Lập Thu đẩy xuống sông, tóc còn ẩm."
Giang thị sờ tay Cốc Vũ, "Sao lạnh như vậy, nhanh uống canh gừng!"
Tiểu Mãn mở nắp nồi, một dòng hơi nước bay lên, nàng thổi thổi, "Canh gừng nấu xong rồi, ngươi là công thần, uống nhanh đi."
Cốc Vũ nghĩ ở cổ đại này thiếu y thiếu dược, vạn nhất sinh bệnh sẽ không tốt lắm, nàng nghe lời uống, vội quá nên bị sặc, Giang thị kêu nàng uống xong phải đi ngủ, nàng lắc đầu: "Đầu ta còn ẩm, ngủ sợ là cũng không tốt." Giang thị mới ngưng.
Giang thị uống xong chén nước, tâm tình thả lỏng: "Cốc Vũ, nước này nãi nãi, Đại bá mẫu và Tứ thẩm ngươi đều uống sao?"
Cốc Vũ lắc đầu, có chút không tình nguyện, Tứ thẩm chưa biết tốt xấu ra sao, nàng thật sự chán ghét bộ dáng Lí Hà thị , Trương thị ngang ngược còn có Lập Thu, vừa rồi còn đấy mình xuống sông, dựa vào cái gì mình mang nước cho mấy người đó uống.
Giang thị không nói gì thêm, tựa hồ nhìn ra Cốc Vũ không vừa ý, "Quên đi, theo lý ngươi có mang nước qua hay không đều được, dù sao bên kia còn có Lập Thu."
Cốc Vũ mạnh mẽ gật đầu, "Đúng vậy, ngày ấy lúc cha ta khuyên nàng, nàng còn nói chúng ta đã phân ra ngoài không cần lo chuyện bên kia, hiện tại ta lấy nước, không thể không cốt khí đưa qua như vậy, có ép nàng còn không muốn đâu."
Giang thị sờ sờ đầu nàng, liếc bên kia sân một cái, thở dài một hơi.
Tiểu Mãn thấy Cốc Vũ uống xong canh gừng, trong nồi nước nấu cho Vương thị cũng xong, múc một bát đem vào, Giang thị đưa tay tiếp nhận, "Cháu của ta, đi thêu hoa đi, để cho ta, Giang Sinh, đi lấy đồ ta vừa làm lại đây, giữa trưa gọi cha ngươi về đây ăn."
Trần Giang Sinh ánh mắt sáng ngời, lại vò đầu: "Nương, ngươi là nói hôm nay chúng ta lại ở lại ăn cơm sao?"
Giang thị thấy hắn như vậy có chút buồn cười, "Ngươi chính là thích giúp vui. Đi thôi."
"Ai!" Tiếng nói vừa dứt, Trần Giang Sinh ngoan ngoãn chạy đi.
Tiểu Mãn không đi thêu hoa, nhìn trong phòng, thấy mọi việc đã thu xếp xong, nàng mang theo một cây côn bước đi.
Cốc Vũ thấy nàng thần sắc không đúng, thầm kêu một tiếng không ổn, "Tỷ, ngươi muốn làm gì?"
Tiểu Mãn cũng không đáp, đi nhanh, Vương thị ở trong phòng vội vàng hỏi chuyện gì, Giang thị đáp: "Không gì!"
Quay đầu lại thấp giọng nói, "Ai u, làm cái gì vậy, mau đi theo xem."
Cốc Vũ Kinh Trập cũng đi theo, Tiểu Mãn chạy tới vườn rau, thật xa liền nghe thấy nàng kêu: "Lập Thu! Đi ra!"
Lập Thu như không có việc gì xảy ra, thản nhiên ăn bánh.
Tiểu Mãn cũng không nói chuyện, gậy gộc vỗ xuống đất, "Ngươi còn có mặt mũi ăn!"
Lập Thu thấy bộ dáng hung hăng của Tiểu Mãn, phía sau còn có Giang thị, Cốc Vũ cùng Kinh Trập, có chút sợ hãi, miệng nhéch lên, khóc.
Lí Hà thị nghe tiếng đi ra, Tiểu Mãn làm như không thấy, dùng gậy gộc hù dọa Lập Thu.
Lí Hà thị có chút phiền não: "Tiểu Mãn, ngươi một khuê nữ không ra tới cửa, tại sao có thể hung dữ như vậy, cầm gậy gộc đánh người?"
Tiểu Mãn lạnh lùng nói: "Ta muốn như vậy sao? Trước kia ta mặc kệ việc này, nhưng là ai bảo mạng ta không tốt, theo phụ thân về nhà đã bị đuổi đi, cơm không kịp ăn tiền còn bị cướp đi, bằng không ta thành như vậy sao? Cái này cũng quên đi, nương ta sinh hạ Hạ Xuyên thế nào ngươi rõ ràng nhất, thế nhưng nha đầu kia môt chút hối hận cũng không có, ta không giáo huấn nàng sao được, sự việc này mới vài ngày! Nước lạnh như thế, Cốc Vũ bị đẩy xuống sông, ta muốn hỏi ngươi, có phải muốn chúng ta chết hết ngươi mới an tâm!"
Nét mặt già nua của Lí Hà thị đỏ lên, bị Tiểu Mãn chất vấn, Nhị bá mẫu và Hứa thị bận rộn trong phòng bếp, cũng không đi ra, vốn trong lòng nàng còn giận, quan hệ với nhà Cốc Vũ lại tốt, lúc này đi ra không biết làm sao bây giờ, dứt khoát coi như không phát sinh ra chuyện gì hết.
Giang thị nhìn thoáng qua Cốc Vũ, lại kéo Kinh Trập qua một bên, cũng không nói chuyện.
Lí Hà thị thấy có người ngoài, không biết nói gì lại không có bâc thềm đi xuống, nói sao đi nữa cũng là Lập Thu không đúng, nàng bênh không nổi. Đành phải hạ giọng nói: "Vậy ngươi cũng không thể như vậy a, trong nhà không có người lớn sao? Đến phiên ngươi quản?"
Tiểu Mãn tức giận còn không có tiêu, gậy gộc trong tay cách Lập Thu một khoảng nhưng không có hạ xuống, giận quá nàng liền đập xuông đất ngay cạnh chân của Lập Thu, Lập Thu run run khóc.
Nghe Lí Hà thị nói như thế: "Ai nói trong nhà ta không có người lớn, nương ta ở nhà có thể đi ra sao? Ở cữ còn phải đựa chính mình, có phải ngươi cho rằng nhà ta có núi vàng núi bạc, Lập Thu mỗi ngày ăn bánh điểm tâm! Nương ta ở cữ ăn trứng gà nhưng do Đại cô cô cùng Giang bá mẫu cho! Cha ta là người lớn, ngươi muốn hắn làm thế nào đây. Nếu hắn không làm việc, nhà chúng ta cơm cũng không có mà ăn, có phải cũng là đáng đời chúng ta!"
Phía sau có động tĩnh thanh âm truyền đến, là vợ của Lí Hải, Lí Đắc Hà, từ ruộng về.
Trương thị thấy Tiểu Mãn như thế, lại thấy Lập Thu ở một bên khóc, cũng không hỏi cái gì nguyên do, hợp lực xô Tiểu Mãn, nếu Giang thị không lanh tay lẹ mắt đỡ, Tiểu Mãn đã bị té trên đất .
Trương thị trợn tròn mắt lên, "Ngươi cái nha đầu, dám khi dễ đến trên đầu ta, Lập Thu, có nương ở đây không sợ, nàng có đánh ngươi không."
Lí Hà thị cái gì đều không có nói, chỉ đứng nhìn.
Lí hải cũng hỏi: "Đến cùng là như thế nào? Sao lại thành như vậy?"
Giang thị mới nói, "Hải huynh đệ, theo lý ta không nên quản việc này, vì ta cùng Cốc Vũ nương hợp ý, kết thân tỷ muội, khác cũng đừng nói, lần này thật sự là Lập Thu nhà ngươi làm quá, trời như vậy, nàng đem Cốc Vũ đẩy xuống sông, nếu không có người cứu, thì phải làm sao! Tiểu Mãn giận quá nhung chỉ đi lại hỏi một chút, ta một đường đi theo, một chút cũng không có đánh nàng."
Giang thị giảng đạo lý, nghiêm trang nói, lời này Lí Hải tin, hắn kéo Lập Thu qua: "Có phải ngươi xô Cốc Vũ!"
Lập Thu run run, bẹt bẹt miệng: "Ta không phải cố ý, ai kêu nàng lấy nước đầu!"
Còn chưa nói xong, bàn tay Lí Hải đánh qua.
Trương thị kéo Lí Hải, "Ngươi ăn lộn thuốc sao đi đánh con mình!"
Lí Hải luôn sợ Trương thị, lúc này lại nộ khí đằng đằng mắng: "Còn không phải do ngươi chìu chuộng nàng, làm sao làm ra chuyện như vậy, đến lúc chọc ra đại họa đừng nói không cha mẹ dạy dỗ! Chuyện này cũng làm ra, xem ta có đánh chết ngươi không!"
Lập Thu bị đánh, Trương thị thấy Lí Hải thực sự nổi giận cũng không dám khuyên, Cốc Vũ huynh muội ba người đứng ở một bên.
Lí Hà thị ba phải, "Được rồi được rồi, giáo huấn không phải chuyện chơi, lại nói không chừng là đứa nhỏ không cẩn thận tự mình rơi vào đi."
Cốc Vũ vừa mới sinh ra một tia không đành lòng lại bị những lời này đánh diệt, "Ai nói ta là tự mình ngã xuống, hừ, Tứ thẩm bên kia, Ngô thẩm tận mắt thấy, nếu không nhờ nàng cứu ta, hiện tại nói không chừng ta không ở đây."
Lí hải xuống tay quá nặng, Lập Thu chỉ biết nức nở.
Lí Hà thị giờ phút này còn nghĩ dựa vào thân phận trưởng bối, "Được rồi, cho là làm sai đi, lần sau sửa là được, không cần phải đánh đau."
Lí Hải thấy Lập Thu khóc vùi, tay cũng chậm lại, lớn tiếng hỏi: "Lần sau còn có dám hay không!"
Lập Thu một bên hít vào một bên nói: "Không dám!”
Lí Hà thị thấy vậy vội hỏi: "Được rồi được rồi, biết sai là được rồi, đều là người nhà, không lý do để người ngoài chê cười."
Giang thị vừa nghe nàng lời này, cười lạnh một tiếng, nói: "Một khi đã như vậy, cũng không cần thế nào, chọn thời điểm, đi nói một tiếng xin lỗi với Tuyền huynh đệ bên kia mới được, chuyện này cũng nên ngừng lại."
Lí Hải đỏ mặt, gật đầu. Lại khôi phục thái độ bình thường.
Giang thị mang theo ba huynh muội về nhà, trong tay Tiểu Mãn còn kéo cây gậy, Cốc Vũ hốc mắt nóng lên. Tiểu Mãn nói chuyện thường nhỏ nhẹ, thế nhưng vì mình mà ra mặt như thế, còn không phải bị buộc bất đắc dĩ, nàng âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải làm cho cuộc sống tốt hơn, không làm thất vọng này người thân của mình