Thôn trang ban đêm yên tĩnh lạ thường, gió đầu hạ mát mẻ, thổi tới trên mặt thật thoải mái, bóng dáng bọn họ dưới ánh trăng kéo dài mờ ảo hướng bờ sông đi đến.
Lí Đắc Tuyền ở nhà để ra một đống mạ, Cốc Vũ nhìn ruộng nước buổi tối lấp loáng trong vắt, mặt đường ngược lại đen tuyền, người đi từng bước, ngoại trừ tiếng bước chân mềm mại trong bùn, không nghe thấy tiếng vang nào khác, nước trong ruộng lành lạnh, cũng may bọn họ rất nhanh thích ứng, huynh muội ba người xuống ruộng mạ, phát hiện cùng một xanh mượt của mạ non, trong bóng đêm cũng ngã sang màu đen.
Kinh Trập có chút ngượng ngùng mở miệng, "Tiểu Mãn, Cốc Vũ, liên lụy các ngươi cũng phải xuống ruộng."
Tiểu Mãn không nói gì thêm, "Ca nói gì vậy, là người một nhà còn nói như vậy, nương trông Hạ Xuyên, cha đi ra ngoài kiếm tiền cũng là chuyện tốt, chúng ta tự mình làm, luôn dựa vào Trần đại bá không phải kế lâu dài."
Cốc Vũ buồn cười, lời trong miệng Tiểu Mãn tất nhiên là giảng đạo lý, vì thế nàng cố ý nói: "Ai, khuê nữ nhà người ta không thể xuống ruộng, ngay cô, dì, thím bác xuống ruộng không thể lộ thịt, chúng ta cuốn ống quần như vậy vạn nhất bị người nhìn phải làm sao bây giờ."
Tiểu Mãn quýnh lên, "Này nói khó rửa sạch cũng là ngươi, nói không hợp quy củ cũng là ngươi. Đã đến đây, dính chút bùn cũng không có gì đáng ngại."
Thấy Tiểu Mãn tưởng thật, Cốc Vũ vội nói: "Tỷ, vấn đề không phải là rửa hay không rửa, nếu ngày mai rửa nương sẽ biết, lúc chúng ta làm việc trở về lại không có thời gian rửa, nếu rửa động tĩnh lớn bọn họ cũng sẽ biết. Đêm nay nào có người, cho dù có người làm sao nhìn thấy rõ được."
Kinh Trập nghe tỷ muội nói như thế, cũng ngốc ngốc cười cười, "Được rồi, làm đi, tách mạ non ra cắm xuống ruộng là được. Chúng ta mang một ít mạ qua thử xem."
Nói thì dễ làm mới khó, huynh muội ba người trong ruộng làm việc, cũng không biết vì sao, ruộng mạ có một tầng rêu xanh trơn trượt, nhổ mạ thắt lưng đau thật đau. Cốc Vũ nguyên lai còn tưởng nhổ mạ cùng nhổ cỏ giống nhau, vườn rau hiện tại do nàng cùng Tiểu Mãn chăm sóc, đâu biết vừa làm liền làm hư một số mạ non, thấy trong tay chỉ có một ít mạ non, rễ còn sâu trong ruộng, choáng váng.
Nhưng là đã đi làm, huynh muội ba người không cam lòng trở về tay không, cuối cùng Kinh Trập nghĩ tới biện pháp bắt cá chạch, hai tay cắm vào bùn, đem nguyên cây mạ nhổ lên, như thế mới được, chỉ là bùn văng lên tứ tung, kết quả là, Kinh Trập đi nhổ mạ, Tiểu Mãn cùng Cốc Vũ rửa bớt bùn đất, ánh trăng trong nước long lanh.
Rốt cục, thấy mạ không sai biệt lắm, Kinh Trập mở miệng nói: "Chúng ta cấy mạ trước, chờ ta ngày mai đi ra ruộng hỏi người bạt mạ như thế nào, đến lúc đó không cần trì hoãn mới được."
Lúc cấy mạ Cốc Vũ thuận lợi hơn, chính là đem mạ non cắm vào đất, nếu cắm quá sâu không tốt, quá nông lại không bám đất, bận việc thật lâu, huynh muội ba người mới miễn cưỡng đem mạ trong tay cắm vào đất, xong rửa tay chân sạch sẽ, đi về nhà.
Ngày kế vừa thức dậy rời giường, Hứa Tần thị liền đi qua sân bên kia, không lâu sau đỡ Hứa thị đi lại, nói là bên kia ngoại trừ Trần thị ở nhà nấu cơm, cũng không có ai, thừa dịp bên này náo nhiệt hơn, liền đi qua ngồi.
Vương thị dĩ nhiên vui vẻ, cả ngày ngốc ở nhà ẵm Hạ Xuyên cũng buồn chán, Giang thị gần đây cũng vội vàng việc nhà nông không qua chơi, lại không quen những người khác trong thôn trang, Trần thị có đi qua vài lần, cũng khong thân cận, chỉ xã giao vài lời hâm mộ với người từng ở trong thành, "Tẩu tử thật sự là có phúc, không cần ra ruộng làm việc, không nói gạt ngươi ta cũng không cần phải xuống ruộng chỉ là gả đi sau này sợ là không có mệnh tốt như vậy, nữ nhân chỉ có lúc còn là khuê nữ khoan khoái được vài năm", "Bộ quần áo này thật sự là đẹp mắt, ta muốn xem coi làm như thế nào" . Đầu hạ, Vương thị thường mặc một thân áo đơn, hơn nữa thêm vào một cái thắt lưng, có vẻ lả lướt. Trần thị lần sau đến, nhất định cũng sẽ mặc nhất bộ có thắt lưng, thủ công thô ráp đem một mảnh vai may viền rồi cột ở trên lưng, không đâu vào đâu, bắt chước bừa còn tưởng rằng mình đẹp nhất đi tới đi lui khoe, làm Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn cười trộm sau lưng nàng, cùng là một kiểu, nhưng thắt lưng cột vào người nàng, cứ như chia người nàng ra hai khúc.
Hứa thị cầm cái khăn thêu lên nhìn, thấy đang thêu cỏ linh chi, than, "Càng nhìn càng thấy thuận mắt, người bình thường thêu bất quá là hoa cỏ, ngươi lại thêu cỏ linh chi."
Vương thị hé miệng cười, lại hỏi: "Đẹp không?"
Hứa thị sửng sốt một chút, vẫn là đáp: "Đẹp." Thấy Vương thị ánh mắt khác thường, truy hỏi một câu, "Thế nào? Ngươi không thích?"
Tiểu Mãn lúc này đang thêu một cái khác, là một đứa bé, mặc yếm hồng, bộ dáng mập mạp thật dễ thương, nghe Hứa thị nói như thế, liền vui tươi hớn hở nói với nàng, "Nhị bá mẫu, nương ta chọc ngươi chơi đó, đây là thêu cho tiểu đệ đệ trong bụng ngươi mặc ."
Hứa thị cùng Hứa Tần thị đều ngớ ra, Hứa Tần thị vỗ đùi, "Đúng ra phải do ta, mỗ nương (bà ngoại) chuẩn bị. Coi trí nhớ của ta, một khi cao hứng liền quên hết, khó cho các ngươi có tâm tư, thật không biết nói như thế nào nữa."
Vương thị cười nhẹ, kéo tay Hứa thị, chân thành cởi mở nói, "Tẩu tử, tuy rằng ta gọi ngươi một tiếng tẩu tử, nhưng là trong lòng coi ngươi như tỷ tỷ, ta nơi này ngươi cũng thấy đấy, nếu không có ngươi cùng Nhị ca giúp đỡ, ngày chỉ sợ cũng không qua được, nếu lần này ngươi còn khách khí đưa tới nhiều đồ tới như vậy, ta sẽ không nhận. Ta làm cho em bé hai bộ quần áo và mấy đôi giày, là tâm ý của ta."
Hứa Tần thị tuy rằng mới đến một ngày, thấy bộ dáng làm việc của Vương thị đáng tin cậy, việc gì cũng tận tâm, không khỏi cầm vài thứ lên khen ngợi, "Vậy phiền toái khuê nữ ngươi, vốn là ta muốn làm, nhưng thấy ngươi lấy ra mấy thứ này, ta nơi nào có mặt mũi thêu, cứ như vậy, hai người các ngươi mỗi ngày làm bạn với nhau, Tiểu Mãn ở trong nhà giúp đỡ nấu cơm, trong ruộng có việc gì cứ việc nói, ta ở không cũng chán."
Cốc Vũ thấy nàng chân thành, nên nói: "Mỗ mỗ, đây là lúc ngài hưởng phúc, sao có thể kêu ngươi làm việc, ngươi, nương, cùng Nhị bá mẫu cùng nhau ở nhà, còn có ta đâu."
Hứa Tần thị kéo Cốc Vũ qua, mỗi một tiếng mỗ mỗ làm lòng nàng như có nhạc, "Thật sự là nương nào khuê nữ đó."
Nàng nói lời này là có nguyên nhân, Hứa Tần thị biết Trương thị làm người hung ác khắc nghiệt, hôm nay gặp Lập Thu sáng sớm đã vào phòng Hứa thị tìm này nọ ăn, bị các nàng bắt gặp làm bộ như không có việc gì, điều này làm cho Hứa Tần thị không vừa ý, nhìn thấy Cốc Vũ biết chuyện như vậy lanh lợi càng thêm đau lòng.
Đau lòng liền nghĩ tới một biện pháp, "Cốc Vũ, mỗ mỗ với Nhị bá mẫu ngươi ăn cơm ở nhà các ngươi được không?"
Cốc Vũ gật gật đầu, "Mỗ mỗ muốn ăn cái gì, ta đi làm cho ngài."
Hứa Tần thị vốn nói đùa với nàng, thấy nàng nói như vậy ngược lại càng thêm kiên trì cách nhìn của mình, "Chỗ nào cần ngươi làm, khuê nữ ta không phải đang mang thai sao, ở bên kia cũng không giúp được gấp cái gì, muốn tĩnh dưỡng, ta một người ngốc ở bên kia mở bếp riêng cũng không quá thích hợp, ta cân nhắc ở lại đây làm cơm, các ngươi nếu không ghét bỏ, ta liền bao thầu việc nấu cơm."
Cốc Vũ sửng sốt, trong lòng mừng thầm, nàng biết trong nhà Nhị bá mẫu có chút của cải, lại không biết tửu lâu danh tiếng tốt như thế ở trấn trên là của nhà bọn họ, lương thực cũng ăn gần hết rồi, nương còn đang trong tháng, tuy rằng bán mẫu thêu cùng thau chậu để dành được chút đỉnh tiền, nhưng Cốc Vũ không muốn xài.
Vương thị không chịu, chối từ, mãi đến khi Hứa Tần thị nổi giận mới nói nhà Cốc Vũ bỏ ra gạo cùng rau xanh, Hứa thị bọn họ không ăn bao nhiêu, bọn họ nếu muốn ăn thịt nấu canh do các nàng chịu. Mọi người đều vui vẻ đồng ý.
Cốc Vũ thấy đã quyết định như thế, trong lòng nghĩ, bên này vừa lòng, đại bá mẫu bên kia sợ là không vừa ý, nghĩ đến bộ dáng các nàng ở bên kia nổi giận đùng đùng, Cốc Vũ cao giọng nở nụ cười.
Bởi vậy, lúc Kinh Trập một thân đầy bùn trở về, vừa vặn gặp Hứa Tần thị đang nấu cơm, mùi thịt thơm phốc mũi, Tiểu Mãn, Vương thị đang thêu hoa, Nhị bá mẫu ở một bên xem, trong tay cũng cầm một cái khăn thêu, nhưng không thêu, hết thảy đều rất tốt đẹp.
Cốc Vũ đang nhóm lửa, nhìn bộ dạng của Kinh Trập như vậy, biết hắn từ ruộng về, vội nháy mắt kêu hăn đi tắm rửa, Kinh Trập làm như không thấy, tìm cớ đi vào nhà, "Ta nghe Cẩm Hiên nói muốn một loại thuốc, vừa vặn sinh trưởng bên bờ ruộng, đi tìm nên dơ quần áo."
Sau khi ăn cơm, Cốc Vũ chờ không kịp, nghĩ rằng nếu mỗi ngày chờ các nàng ngủ rồi mới đi làm thì biết đến bao giờ mới cấy xong, vì thế nàng quấn quít lấy Kinh Trập cùng Vương thị nói: "Nương, ta cùng ca ca đi qua Giang bá mẫu, Giang Sinh có thứ tốt, chúng ta tối nay trở về, ngươi dỗ Hạ Xuyên ngủ trước."
Tiểu Mãn thấy Cốc Vũ không nói đến nàng, vội nói: "Nương, ta cũng đi."
Đi ra ngoài, Kinh Trập vội nói với các nàng, "Ta hôm nay đã hỏi qua, hôm nay khẳng định có thể làm nhanh hơn, đến lúc đó các ngươi xem ta, ta nhổ mạ, các ngươi đi cấy mạ."
Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn được phân công như cậy không dị nghị gì, dựa theo lời Kinh Trập phân ra khoảng cách nhất định, một bên cày một bên lui về sau, hai tỷ muội thật vất vả mới phối hợp nhịp nhàng, tiến độ mau hơn, đột nhiên thấy phía trước một người đi đến, còn tưởng rằng phải đi xả nước ruộng. Thường có người thừa dịp buổi tối đi ra ruộng, nhìn nếu thấy nước trong ruộng nhiều quá phải xả bớt, để ngày mai cả nhà có thể trực tiếp đi cấy mạ.
Cốc Vũ, Tiểu Mãn tuy rằng không sợ, vẫn cúi đầu chờ người đi qua.
Nào biết nói người nọ không chỉ đứng lại, còn gọi nói: "Mấy đưá nhóc các ngươi, thế nào buổi tối khuya sờ soạng xuất ra cầy ruộng, buổi tối khuya thế này có thể làm ra cái gì!"
Cốc Vũ cảm thấy thanh âm thật là quen thuộc, thì ra là Hứa Tần thị, trong lòng kêu một tiếng hỏng rồi, nếu Vương thị biết không biết sẽ như thế nào.
Kinh Trập ở một đầu ruộng khác, chạy tới, thấy Hứa Tần thị cũng chỉ kêu một tiếng mỗ mỗ rồi không biết nói gì, cứng họng đứng ở bờ ruộng.
Hứa Tần thị cười một tiếng, "Thật là khách khí, các ngươi sao lại làm việc này, để ta làm."
Nói xong Hứa Tần thị đi xuống ruộng, vừa nói chuyện vừa phân mạ non cấy mạ, "Ta thấy các ngươi có cổ quái, đứa nhỏ sạch sẽ sao lại một thân đầy bùn, ăn cơm cũng không yên, đi lâu như vậy lại không quay về, thì ra là cấy mạ." Nói xong đã cấy xong một khoảng lớn, làm cho Cốc Vũ cùng Tiểu Mãn trợn mắt há hốc mồm.
"Được rồi, trở về đi, không phải chỉ là ba mẫu đất sao, ban ngày ta đến chăm sóc, dù sao cũng năm sáu ngày là xong."
Cốc Vũ, Tiểu Mãn thế nào cũng không chịu, Kinh Trập thấy Hứa Tần thị tới hỗ trợ, lại lo lắng giao đãi một câu, "Mỗ mỗ, ngàn vạn đừng cho nương biết, nàng lo lắng."
Hứa Tần thị cũng không nói nhiều, bên này chỉ huy Kinh Trập thế nào nhổ mạ, bên kia lại cắm vào đất, rồi kêu Cốc Vũ, Tiểu Mãn đi hai bên, theo nàng học cấy mạ, không bao lâu, miếng ruộng hơn một mẫu đã cấy được một phần ba, mấy người sợ Vương thị ở nhà nóng lòng, vội thu xếp về nhà.